Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Tên đàn ông cúi sát xuống thì thầm vào tai Ôn Tử Du: “Nếu bị người của Lục gia nhìn thấy, cô nói xem bọn họ sẽ tống cô lại vào tù hay là gán cho mình tội danh dâm loạn chỉ vừa gả vào cửa đã vụng trộm với người khác rồi trực tiếp âm thầm xử lý cô?”

Cả người Ôn Tử Du thoáng chốc lạnh toát, không được, cô tuyệt đối không thể quay về, cũng chắc chắn không thể chết!

Thấy cô không còn đấu tranh, người đàn ông càng thêm trằng trợn!

Ôn Tử Du hoàn hồn lại, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của gã đàn ông, một mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng của hai người.

Cho dù không thể kinh động tới người của Lục gia, cô cũng không thể để người này cướp đoạt đi sự trong trảng của mình!

“Mẹ kiếp! Cô!”

Tên đàn ông bất ngờ bị đau liền buông cô ra, Ôn Tử Du nhân cơ hội này vùng thoát, trong cơn hoảng loạn liền 'bụp” một tiếng đánh đổ chiếc đèn ngủ ở đầu giường.

Không đến nửa phút, đã có người chạy tới gõ cửa: “Cô Ôn, bên trong có chuyện gì sao? Tôi vào nhé?”

Trong đêm tối, Ôn Tử Du trợn trừng hai mắt nhìn chăm chằm bóng đen trước mặt, cố gắng muốn nhìn xem dáng vẻ của hắn, nhưng ngoại trừ một đôi mắt sắc lạnh thấu xương thì không còn gì khác.

Cô mấp máy môi, rất muốn kêu người đi vào nhưng lại không dám, ánh mắt lạnh băng của tên đàn ông trước mặt đang nhìn vào chòng chọc này khiến cô sợ hãi tột độ.

Cuối cùng tên đàn ông đó nhìn xoáy sâu cô hồi lâu mới xoay người xuống giường, rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi ban công, biến mất trong màn đêm.

Ôn Tử Du lúc này mới chậm chạp định thần lại, động động khóe môi: “Không, không sao, tôi sơ ý làm đổ đèn ngủ, tôi tự mình thu dọn là được rồi, không cần vào đâu”.

Đợi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, cô mới một phát túm lấy chăn quấn chặt lên người, để chân trần loạng choạng chạy ra ban công, kiểm tra trái phải không có bóng dáng của tên đàn ông kia mới quay trở lại phòng, khóa chặt cửa ban công, kéo ra rèm che để ánh trăng tràn vào phá vỡ bóng tối ngột ngạt trong phòng, lúc này cô mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm và nẵm trở lại giường.

Lục Cẩn Húc yên lặng nằm ở đầu giường bên kia, trên người anh tản ra hơi ấm dịu êm, Ôn Tử Du chưa hết hoảng hồn, cuối cùng vẫn dè dặt cọ lên người anh, cẩn thận ôm lấy cánh tay anh.

Dưới ánh trăng mờ ảo, đường nét cương nghị trên khuôn mặt của anh trở nên mềm mại hơn, nghĩ đến ánh mắt đáng sợ vừa rồi của tên đàn ông, Ôn Tử Du ý thức được, cô của giờ phút này vậy mà chỉ có thể dựa vào Lục Cẩn Húc mới có thể yên tâm hơn một chút.

Hôm sau khi trời vừa hửng sáng Ôn Tử Du liền thức dậy, một màn kinh hoàng tối qua khiến cô căn bản không chợp mắt được, đành mang theo bọng mắt thâm quầng rời giường rồi dùng bữa sáng.

Nhưng đột nhiên tiếng kêu hốt hoảng của một người hầu lại vọng ra từ phòng của Lục Cẩn Húc: "Người đâu mau tới đây, cậu chủ bị thương rồi!"

Người đầu tiên lao ra khỏi phòng chính là ông cụ, tiếp đó là mẹ của Lục Cẩn Húc, một đoàn người hoang mang lũ lượt kéo về phía phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận