Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Không lẽ đêm qua trong lúc cô giãng co với tên đàn ông kia vô đã tình đụng vào Lục Cẩn Húc?

Hoặc là chính tên đàn ông đó đã thương tổn tới anh!

Lục gia sản nghiệp trải dài, kẻ thù cũng không ít, xem ra tên kia tựa hồ không phải người của Lục gia, nói không chừng là kẻ thù của nhà họ...

Ôn Tử Du theo bản năng đứng dậy định mở miệng nói ra khả năng này, nhưng vừa hé môi cô liền do dự, nếu cô nói thì sẽ bị ép hỏi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô thành thực kể lại tên đàn ông đó muốn làm nhục mình, nhưng đến cuối không có chuyện gì xảy ra, người của Lục gia sẽ tin tưởng sao?

Một tên đàn ông lạ mặt bỗng nhiên làm Lục Cẩn Húc bị thương lại bỏ qua cho Ôn Tử Du?

Vậy thì trừ phi cô và hän đã làm gì đó, hoặc họ chính là một giuộc, nếu không sao có thể vô sự?

Nếu phải gánh lấy hoài nghi như vậy, người của Lục gia có thể buông tha cho cô không?

Cánh môi cô run run một lúc lâu, rốt cuộc nghẹn giọng nói: "Là do tôi, do tôi chăm sóc anh ấy không chu đáo, tối qua tôi đánh đổ đèn ngủ, vô ý quẹt lên người anh ấy, tôi cam nguyện chịu phạt..."

"Tôi đã nói là cô cố ý mà, sớm biết sẽ như vậy, đáng lẽ lúc. đầu nên g.."

"Được rồi ".

Ông cụ nhấc tay ngăn lại động tác muốn nhào lên bóp cổ Ôn Tử Du của Diệp Uyển Tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt trầm lắng ấy toát sự lạnh giá khiến người đối diện phải run sợ, giống như một con sư tử tráng niên có thể giơ móng vuốt sắc bén xé xác con mồi thành từng mảnh vụn và nghiền nát nó thành đất bùn bất cứ lúc nào.

"Nếu cô đã chủ động nhận sai thì hãy đi xuống tầng hầm phản tỉnh lại đi, kiểm điểm lại xem rốt cuộc phải chăm sóc Cẩn Húc thế nào mới tốt hãy trở ra ngoài ".

"Bố, xử lý như vậy thực sự quá hời cho cô ta rồi! BốI"

Ông cụ chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp Uyển Tĩnh thì đuổi theo sau, đi tới bậc cửa còn không quên ngoái đầu hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Tử Du một cái.

Ôn Tử Du hiểu câu nói bị cắt ngang của bà ta vừa rồi là gì. “Đáng lẽ lúc đầu nên giết quách cô đi”.

Nhìn ánh mắt căm hận của những người hầu xung quanh dành cho mình, e rằng toàn bộ Lục gia lúc này đều chỉ ước gì cô nhanh chóng xuống mồ.

Sau khi ông cụ rời đi lập tức có người tiến lên kéo Ôn Tử Du xuống tầng hầm, tiếng cảnh cửa đóng sầm lại rồi khóa trái khiến cô một lần nữa bị vây giữ trong chiếc lồng tối tăm ngột ngạt.

Không thức ăn, không nước uống, không ánh sáng, chẳng một bóng người, Ôn Tử Du lặng lẽ ôm đầu gối ngồi xổm trong một góc, trong đầu cô đan xen vô số hình ảnh, có cảnh lúc mẹ ngã bệnh, có cảnh cô bị dụ dỗ thay chiếc váy đắt tiền kia, cũng có cảnh cô lái xe ra ngoài rồi trong nháy mắt bị đẩy vào tù, thậm chí còn có dáng vẻ Lục Cẩn Húc yên tĩnh nằm bên cạnh cô.

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, không có người tới hỏi cô rốt cuộc đã hối lỗi xong chưa, có lẽ người Lục gia đều đã quên mất cô, một người giống như cô cho dù lặng lẽ chết đi ở nơi này cũng không có ai quan tâm tới.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận