Lọc Truyện

Cô Dâu Gán Nợ - Quỳnh Châu

TRUYỆN : CÔ DÂU GÁN NỢ
TÁC GIẢ: QUỲNH CHÂU

Chap 8

Lái xe thêm một lúc nữa, chú ấy đưa tôi vào một nhà hàng chuyên đồ nướng. Bây giờ trời cũng bắt đầu tối, những ánh đèn lấp lánh nhìn thật đẹp. Chú ấy sau khi gửi xe xong thì cầm tay tôi dắt tôi vào. Ban đầu khi bước vào, tôi nghĩ quán sang trọng thế này chắc đồ ăn mắc dữ lắm, nên kéo tay áo của chú ấy rồi nói :

-Hay là chúng ta về thôi chú, con thấy ở đây sang trọng chắc mắc lắm, chẳng may con ăn hết tiền của chú rồi sao.

-Chú có đầy tiền, cháu yên tâm đi. Nếu như không đủ trả thì chú để cháu lại đây làm việc trừ nợ dần, như vậy chắc ổn.

Chú ấy vừa nói xong thì cười cười, làm tôi nổi điên dễ sợ. Tôi dơ thẳng tay ra nhéo lên tay chú ấy một cái rồi nói :

-Chú được lắm, đã vậy cháu sẽ ăn cho chú sạt nghiệp luôn.

-Để xem bụng cháu có chứa được hết không thôi. Nào đi vào chọn bàn đi.

Nói xong thì tôi cùng chú đi vào, tôi chọn chỗ trên tầng 2, vì ngồi trên đấy vừa ăn vừa nhìn được thành phố vào đêm. Chú kéo ghế cho tôi ngồi, nhân viên phục vụ đem menu ra cho chúng tôi. Chú đưa menu cho tôi chọn rồi nói :

-Ở đây có rất nhiều món ngon, cháu muốn ăn gì thì nói bạn nhân viên này đi.

Tôi xem một lượt thì chọn bạch tuộc nướng chấm muối ớt xanh, càng ghẹ rang me, thịt bò nướng mọi, hai lon nước ngọt....sau đó tôi kêu thêm một cái lẩu hải sản nữa. Chú thấy tôi gọi có 4 món nên vội cầm lấy menu gọi thêm món ốc hương xào bơ tỏi. Sau khi bạn nhân viên cầm menu đi vào trong thì tôi hỏi chú ấy :

-Dạo này chú với người yêu sao rồi, cô ấy chắc giờ cũng thi đậu rồi ha.

-Ừ, cô ấy thi đâu rồi, bây giờ đang làm thủ tục chờ ngày bay thôi. Mà sao tự nhiên nay cháu hỏi vậy.

-À, dạ tại trước chú có nói cho cháu nghe nên bây giờ cháu chợt nhớ ra thì hỏi thôi chứ có gì đâu.

-Này đừng nói đang để ý quan tâm đến chú đấy nhé.

Tôi nghe chú ấy nói thì tự dưng chột dạ, gương mặt lại đỏ bừng lên, ngập ngừng vài giây tôi mới nói tiếp :

-Không có đâu, cháu còn trẻ đẹp như vậy sao lại thích một ông chú như chú được.

-Ừ, nhớ đấy, sau này có thích chú thì chú cũng không thích cháu đâu.

Tôi nghe câu chú ấy nói tự dưng cảm thấy hơi buồn, lỡ đâu sau này tôi thích chú ấy thật thì sao. Đang định mở miệng nói thì bạn nhân viên mang đồ ăn ra, tôi nói với chú :

-Đồ ăn ra rồi, chú ăn đi.

Chú gật đầu, bật nắp lon nước ngọt đổ vào hai ly, sau đó gắp đồ ăn cho trong nồi lẩu ra cho tôi ăn. Tôi nói để mình tự gắp ăn được rồi nhưng chú không nghe vẫn cứ gắp. Tới món càng ghẹ rang me, tôi cầm lên loay hoay không biết làm sao để ăn, chú ấy thấy vậy cầm rồi lấy cái đồ bấm người ta để sẵn, gỡ từng miếng thịt đút cho tôi ăn. Tôi thấy hơi ngại nên ăn xong một miếng thì nói :

-Cháu biết làm sao để ăn được rồi, chú để đấy cháu tự làm cho. Chú mau ăn miếng bạch tuộc này đi, ngon lắm.

Tôi lấy đũa gắp lên chấm muối ớt xanh rồi đút lại cho chú ấy, sau khi nhai xong thì chú nói :

-Thôi để chú làm cho sẵn tay chú dơ rồi, đưa cháu làm nhỡ may trúng tay đau là không học làm bánh được.

-Thế thì cháu sẽ không phụ tấm lòng của chú nữa đâu.

Tôi nói xong thì cười còn chú ấy tiếp tục gỡ thịt cho tôi ăn. Ăn uống xong thì chú dẫn tôi đi ra trước thanh toán tiền, thanh toán xong chú hỏi tôi tiếp :

-Vẫn còn sớm lắm, có muốn đi đâu nữa không.

-Thôi cháu ăn no mệt rồi, giờ chỉ muốn về nhà thôi. Chú đưa cháu về đi.

Chú ấy gật đầu rồi ra chỗ lấy xe để đưa tôi về, trên đường về tôi kể cho chú ấy nghe rất nhiều chuyện khi nhỏ mà tôi đã trải qua. Chú thì chỉ nghe chứ không nói gì, cho đến khi về đến nhà. Trước lúc vào phòng, tôi có nói với chú :

-Cháu cảm ơn chú vì hôm nay đã đưa cháu đi dạo rồi đi ăn nhé. Bây giờ cháu vào phòng đây.

-Ừ, không có gì đâu. Vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.

Tôi dạ rồi vào phòng lấy quần áo đi tắm, vừa tắm tôi vừa nghĩ đến cảnh khuôn mặt đẹp trai của chú khi nghiêng người gài dây an toàn cho tôi thì tôi lại đỏ bừng mặt. Sau khi tắm xong, tôi ngồi trên ghế lấy khăn xoa xoa mái tóc cho khô rồi mới lên giường bấm điện thoại.

Thế Vũ sau khi về phòng thì ngồi trên giường nhớ lại lúc Quỳnh Lam ngại ngùng khi gương mặt của mình chạm gần cô bé. Tự dưng Thế Vũ cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác không giống như lúc yêu Ngọc Ánh. Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì điện thoại của Thế Vũ hiện lên cuộc gọi của Ngọc Ánh. Thế Vũ mỉm cười sau đó nhấc máy lên nghe :

"-Alo, anh nghe đây "

"-Anh Vũ hả, hôm nay anh bận gì mà không thấy qua nhà thăm em. Em nhớ anh nhiều lắm "

"-Không phải tối qua anh có nói là mình có cuộc họp quan trọng ở công ty sao. Giờ cũng muộn rồi sao em chưa ngủ "

Đầu giây bên kia, Ngọc Ánh đang nằm trên giường phe phẩy bàn tay trả lời :

"-Thì em biết rồi nhưng mà do em nhớ anh. Báo cho anh một tin vui, em đã có lịch bay rồi đó"

Thế Vũ nghe Ngọc Ánh nói có lịch bay rồi thì trong lòng có chút hơi buồn, vậy là hai người sắp phải xa nhau rồi. Thế Vũ ngập ngừng nói :

"-À, vậy thì anh chúc mừng em nhé, khi nào thì em bay nhớ nói để anh ra tiễn nhé"

"-Dạ, qua sinh nhật anh đó , khi đấy em sẽ gọi điện nhắc anh nhé. Ngày mai có rãnh thì anh nhớ đến thăm em nha"

"-Được rồi, mai tan làm anh sẽ ghé "

"-Dạ, vậy để em nấu món gì ngon cho anh ăn nha. Thôi em tắt máy ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon nha"

"-Ừ, em ngủ sớm cho khoẻ đi, chúc em ngủ ngon "

Thế Vũ nói xong thì tắt máy, khẽ thở dài một tiếng rồi đem quần áo vào phòng tắm. Tắm xong, Thế Vũ ra trước nhà ngồi ở chiếc xích đu châm điếu thuốc hút suy nghĩ về Ngọc Ánh. Thật ra, trước lúc quen Ngọc Ánh, cả hai đều có giao ước với nhau là tôn trọng quyền riêng tư của đối phương, cho nên những gì Ngọc Ánh muốn làm, Thế Vũ đều không can thiệp ngay cả việc Ngọc Ánh muốn đi du học ở Nhật Bản. Yêu nhau 4 năm, cả hai chưa từng rời xa nhau, hôm nay nghe Ngọc Ánh nói chuẩn bị bay, quả thật trong lòng Thế Vũ buồn nhiều lắm.

Tôi ở trên phòng bấm điện thoại cảm thấy hơi khát nước nên vội đi xuống nhà để rót nước. Vừa xuống bếp rót nước xong, tôi nhìn thấy có ánh sáng le lói, tính tò mò trỗi dậy, tôi liền đi ra trước xem. Thấy một bóng lưng ngồi trên chiếc xích đu, còn ánh sáng le lói đó là điếu thuốc trên tay. Tôi tưởng là ma nên sợ quá, liền nhắm mắt rồi la lên,nhưng chưa kịp la thì miệng tôi đã bị khóa bằng một đôi môi rất mềm mịn. Tôi lúc này mới biết đây không phải là ma mà là người, nên vội đẩy người đó ra . Mở mắt ra tôi thấy người đó là chú Thế Vũ, tôi vội lấy tay chùi môi mình rồi tức giận nói :

-Giờ này chú không ở trên phòng ngủ đi mà xuống đây ngồi làm cháu tưởng ma.

-Chú hơi buồn nơi xuống đây ngồi cho thoải mái tí, ai biểu cháu ra đây chi.

Tôi nghe xong nghĩ tới khi nãy chú ấy hôn tôi, làm tôi mất đi nụ hôn đầu đời. Tôi đi lại gần, đánh lên người chú ấy rồi nói :

-Cho dù như vậy đi nữa thì chú cũng không được cướp nụ hôn đầu đời của cháu chứ.

Tôi vừa dứt lời thì chú ấy ghì đầu tôi xuống, đôi môi chú lại đặt lên đôi môi của tôi. Tôi đẩy chú ấy ra nhưng không được, càng đẩy thì chú ấy càng kéo người tôi lại sát người chú ấy, nên tôi đành chịu trận. Có lẽ sẽ có nhiều người nói tôi ngu ngốc, dại trai, nhưng thật ra tôi cũng bắt đầu có tình cảm với chú ấy rồi cho nên tôi nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên. Chú hôn tôi đến nỗi tôi không thở được nữa, tôi phải đánh liên tục vào tấm lưng của chú thì chú mới chịu buông ra. Tôi xoa xoa lòng ngực mình lấy lại không khí, sau đó nhìn sang thấy chú ấy đang cười làm tôi nổi điên lên, không suy nghĩ gì mà tát thẳng vào mặt chú một cái rồi nói :

-Chú đã có người yêu rồi tại sao còn làm vậy với cháu, chú vừa phải thôi chứ.

Chú ấy không nói ngay mà đưa tay lên xoa xoa cái má vừa bị tôi tát, miệng nhếch mép cười thêm một cái nữa rồi mới nói :

-Chẳng phải cháu thích chú sao, nếu không thích chú tại sao lại để chú hôn đến hai lần. Người yêu chú sắp đi du học rồi nên chú cần tìm người ở bên để không phải cô đơn, và cháu là người thích hợp nhất.

Tôi nghe chú ấy nói thì trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, quả thật tôi có tình cảm với chú ấy nhưng chú ấy muốn tôi làm người thế thân thì tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi ngước mắt lên nhìn thẳng mặt chú ấy rồi nói :

-Đúng là cháu có thích chú một chút, không ngờ tâm tư cháu giấu kỹ như vậy mà vẫn bị chú nhìn ra. Chú ghê gớm thật, chuyện chú muốn cháu làm người thế thân thì chú nằm mơ đi, không bao giờ có đâu.

-Có hay không sao cháu quyết định được, cháu còn nhớ ngày đầu tiên cháu bước chân vào ngôi nhà này để làm gì không, đó là sinh con với chú đó, cháu nhớ rõ chưa.

Tôi nghe tới đây thì chợt nhớ ra, đúng là tôi bước chân vào ngôi nhà này là để sinh con cho gia đình họ, tôi chẳng qua chỉ là người được họ mua về để đẻ thôi. Tôi nhìn lên bầu trời đêm, chua chát mỉm cười rồi nói :

-Đúng rồi, cháu đến đây là để sinh con cho gia đình chú. Được thôi, khi nào chú có nhu cầu thì cứ sang phòng cháu. Cháu sẽ phục vụ chú nhiệt tình.

Tôi nói xong thì nước mắt tuôn ra, tôi đưa tay gạt nước mắt rồi chạy nhanh lên phòng đóng cửa lại trùm mền khóc. Ngay bây giờ tôi cảm thấy tủi thân lắm, tôi cứ nghĩ chú ấy là người tốt nhưng tôi đã lầm rồi. Tôi cảm thấy nhớ mẹ, nhớ nhiều lắm, tôi cứ vậy trùm mền lại khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Sau khi thấy Quỳnh Lam khóc chạy lên phòng, Thế Vũ đứng như trời trồng, đưa tay lên vuốt mặt. Thế Vũ nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, ngay cả bản thân cũng không ngờ mình lại nói những lời tổn thương Quỳnh Lam như vậy. Thế Vũ đấm tay vào tường một cái rồi bước đi lên phòng. Định gõ cửa phòng xin lỗi Quỳnh Lam nhưng nghĩ chắc Quỳnh Lam ngủ rồi nên Thế Vũ quay bước đi vào phòng mình. Nằm trên giường trằn trọc không biết ngày mai sẽ đối mặt với Quỳnh Lam như thế nào, cho tới khi cơn buồn ngủ kéo đến, Thế Vũ đứng dậy tắt đèn phòng rồi lại giường ngủ.

Nhấn Mở Bình Luận