Lọc Truyện

Cô Dâu Gán Nợ - Quỳnh Châu

TRUYỆN : CÔ DÂU GÁN NỢ
TÁC GIẢ: QUỲNH CHÂU

Chap 7

Đi quãng đường khá xa thì cuối cùng cũng đến tiệm bánh, sau khi tìm bãi để đậu xe thì tôi cùng chú Thế Vũ đi vào tiệm bánh. Vừa mở cửa tiệm ra thì tôi thấy có một chú cũng trạc tuổi chú Thế Vũ đi ra, hai người họ thấy nhau thì bắt tay, trông rất vui. Tôi đứng ngơ ngác nhìn hai người họ, sau đó chú Thế Vũ kéo tay tôi lại chỗ hai người họ đứng rồi giới thiệu :

-Đây là Hoàng Bảo, bạn của chú, và sắp tới sẽ là thầy của cháu. Còn đây là Quỳnh Lam, cháu của tôi. Nhờ ông để ý dạy con bé nhé.

Hoàng Bảo sau khi nghe Thế Vũ giới thiệu xong thì dơ tay ra định bắt tay với Quỳnh Lam, nhưng thấy Quỳnh Lam chần chừ nên thôi, Bảo hơi quê nên quay sang Thế Vũ nói :

-Có thật là cháu không đấy, tôi nhìn thấy không phải đâu nha. Mà thôi Quỳnh Lam lại đây đi, lát nữa chú sẽ chỉ cho từng thứ một nhé.

Tôi nghe chú Bảo nói vậy thì gật đầu sau đó nhìn sang chú Thế Vũ nói :

-Cháu đã đến đây rồi, chú mau đến công ty làm việc đi. Chiều cháu sẽ tự đặt xe về, chú yên tâm nhé.

-Không được, ở đây chờ chú sang đón, không được tự ý về nghe chưa.

-Dạ, cháu biết rồi, chú đi làm đi.

Tôi trả lời xong thì chú Thế Vũ đi ra trước, chú Bảo cũng đi theo sau. Không biết hai người họ nói gì mà chú Bảo vỗ vai chú Thế Vũ gật đầu cười cười rồi đi vào, còn chú Thế Vũ lên xe đi tới công ty. Sau khi vào lại cửa hàng, chú Bảo dắt tôi vào bên trong giới thiệu với mọi người, chú nói :

-Đây là Quỳnh Lam, học viên mới của tiệm, tôi mong mọi người sẽ dốc hết sức quan tâm giúp đỡ Quỳnh Lam nhé.

Mọi người nghe xong thì hào hứng vỗ tay, một trong số đó có một anh đứng ra thay mặt mọi người nhìn tôi nói :

-Chào mừng Quỳnh Lam đến với tiệm bánh Hạnh Phúc, anh xin tự giới thiệu anh tên Kiệt, sau này có gì không biết thì cứ hỏi anh nhé.

Anh Kiệt nói xong thì nở nụ cười làm lộ cái răng khểnh trông đẹp trai ghê, nhưng tôi chợt nhớ, nhiệm vụ của mình tới đây là học cho nên vội xua tan cái suy nghĩ đó đi rồi cười lại nói :

-Dạ, em chào tất cả mọi người ạ, mong mọi người giúp đỡ em nhé.

Sau đó thì anh Kiệt giới thiệu với tôi đây là chị Hoa, chị Nguyệt…. . Tôi đều tới làm quen với họ, nhưng trong số đấy tôi thấy chị Hoa có vẻ không thích tôi lắm, tôi định hỏi nhưng mới đến mà hỏi thì hơi kỳ nên đành thôi. Sau màn chào hỏi nhau thì anh Kiệt giới thiệu cho tôi từng thứ một, và từng quy trình làm bánh. Tôi nhìn thấy thích thật, nên xin chú Bảo cho mình làm thử, chú Bảo chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Tôi hào đứng kế bên anh Kiệt rồi làm theo những gì khi nãy nghe được. Sau hai giờ đồng hồ, với sự trợ giúp của a Kiệt thì cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được cái bánh, tôi liền bê ra đưa cho chú Bảo xem, chú Bảo xem một lượt sau đó cắt một miếng bánh ra ăn rồi nói :

-Quỳnh Lam khá khéo tay đó, nhưng phần bánh hơi khét, nhân chưa được ngon lắm, thêm phần kem cháu làm chưa được đều. Từ từ học hỏi thêm nhé.

-Dạ, con cảm ơn chú ạ, con sẽ cố gắng ạ.

Tôi bê bánh đi lại vào bên trong thì nghe thấy tiếng nói của chị Hoa vang lên :

"-Cái con nhỏ đáng ghét, mới đến mà đã định mồi chài Kiệt của tao rồi. Làm bánh chả ra hồn gì mà cũng bày đặt đem ra cho anh Bảo xem, đúng là không biết xấu hổ"

Tôi nghe tức thật, định đi vào nói chuyện với chị ta nhưng bước được một bước thì tiếng chị Nguyệt lại vang lên :

"-Ừ, tao cũng thấy vậy đó, cái anh khi sáng dẫn nó tới chắc là đang bao nuôi nó đó, với lại anh đó chắc quen với anh Bảo chứ không thì anh Bảo dễ gì mà nhận thêm học trò"

Tôi nghe tới đây thì tức không chịu được nữa, bê cái bánh đi vào đặt thẳng lên bàn khiến hai người họ giật mình, tôi nói :

-Nếu có gì không thích ở em thì hai chị cứ nói với em, chứ đừng nói xấu em như vậy. Còn chị Hoa à, chị nói ai mồi chài anh Kiệt của chị. Em chưa hề mồi chài anh ấy nhé, chẳng qua ảnh nhiệt tình chỉ em thôi cho nên sau này chị ăn nói cho cẩn thận. Thêm chị Nguyệt nữa, chị nói ai là được bao nuôi, hay chị có người bao nuôi nên nhìn ai cũng nghĩ họ như mình vậy. Sau này chị còn nói em như vậy, em sẽ không để yên cho chị đâu.

Tôi tức quá nói một tràn khiến hai người họ không kịp trả lời luôn, nói xong tôi đi ra trước bán bánh cho khách. Còn hai người họ chắc tức nổ đôm đốm mắt luôn cho xem, dám nói xấu tôi mà được à. Mới ngày đầu mà toàn gặp thứ gì đâu không, tức chết đi được. Tôi loay hoay lấy bánh bỏ vào hộp để anh Kiệt đi giao cho khách đến tận chiều thì cũng xong. Nhìn lên đồng hồ thấy chuẩn bị đến giờ về rồi, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng. Mọi người lần lượt ra về, tôi thì ngồi ở trước cửa tiệm chờ chú Thế Vũ tới đón. Khi nãy chú Bảo có nói tôi vào trong ngồi chờ nhưng tôi ngại nên nói ra trước chờ cũng được, thế là chú Bảo đóng cửa tiệm rồi về. Trong lúc ngồi chờ chú ấy tới đón, tôi lôi điện thoại ra, bấm tá lả tùm lum, bấm chán chê thì chú ấy cũng tới.

Thế Vũ sau khi tan làm, liền vội vàng lái xe thật nhanh tới tiệm bánh để đón Quỳnh Lam, nhưng vì đây là giờ cao điểm nên khá kẹt xe, Thế Vũ đi nhanh hết mức nhưng vẫn tới trễ. Ngồi trong xe nhìn Quỳnh Lam ngồi ở trước cửa tiệm, tự dưng trong lòng Thế Vũ có chút xót xa, thấy thương cô bé này. Từ hôm nghe Quỳnh Lam nói về chuyện gia đình của mình, Thế Vũ đã thay đổi thái độ của mình đối với Quỳnh Lam dần dần dễ chịu hơn.
Dừng xe lại, Thế Vũ mau chóng xuống mở cửa rồi nói với Quỳnh Lam :

-Chú xin lỗi nhé, vì kẹt xe nên chú tới trễ đã để cháu chờ lâu rồi.

Tôi thấy chú ấy nói vậy thì cất cái điện thoại vào balo rồi đứng lên nói :

-Dạ không sao đâu ạ, chúng ta về thôi chú không mẹ trông đó.

-Ừ, vậy chúng ta về thôi.

Tôi lên xe ngồi ghế trước giống như khi sáng, chú Thế Vũ cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe, sau đó nghiêng người qua kéo dây an toàn lại cho tôi. Vì chú ấy làm quá bất ngờ nên khi tôi vừa ngước mặt lên thì khuôn mặt tôi đã kề sát mặt chú ấy, tôi ngại quá nên cúi mặt xuống, tôi nghe chú ấy cười rồi bắt đầu cho xe lăn bánh. Trên đường về, chú ấy hỏi tôi :

-Hôm nay đi học thế nào, mọi thứ ổn hết chứ.

Tôi nghĩ tới lại nổi điên, nên kể với chú ấy tất cả mọi chuyện, từ chuyện chị Hoa và chị Nguyệt nói xấu tôi, cho đến lúc tôi nói lại với bọn họ. Tôi tức quá nên kể hết không sót chữ nào, kể xong tôi nhìn sang chú ấy, thấy chú ấy chỉ cười, tôi càng tức nên đưa tay đánh vào vai chú ấy rồi nói :

-Chú không thấy tức thay cho cháu hay sao mà cười vậy.

Thế Vũ vừa lái xe vừa cười, trong lòng nghĩ không ngờ Quỳnh Lam hiền lành hai tháng nay mình biết thật ra hung dữ thật, nhìn qua thấy Quỳnh Lam đang xụ mặt thì liền nói :

-Thôi được rồi, để mai chú nói chuyện lại với Bảo, còn bây giờ có muốn đi đâu cho đỡ tức không, chú đưa đi.

Tôi suy nghĩ một hồi thì nghĩ tới công viên, vì ở quê tôi nghe tụi nhỏ được đi thành phố về nói ở công viên có món kem dừa Thái Lan ngon lắm, cho nên tôi quay sang nói với chú ấy :

-Cháu muốn ra công viên để ăn kem dừa Thái Lan, chú đi kiếm mua cho cháu nhé.

-Được rồi, giờ chú lái xe ra công viên đây.

Tầm 20 phút thì cũng tới công viên, chú ấy kiếm chỗ đậu xe rồi mở cửa nắm lấy tay tôi dắt qua đường, tôi ngước lên nhìn chú ấy rồi tự dưng trong lòng tôi có cảm giác gì đó rất lạ, phải chăng tôi đang dần thích chú ấy. Tôi nghĩ tới việc chú ấy đã có người yêu rồi cho nên vội xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Sau khi qua tới công viên, chú ấy tìm một chỗ cho tôi ngồi rồi nói :

-Cháu ngồi đây chờ chú đi mua kem dừa cho nhé, đừng đi lung tung lỡ lạc đường là chú tìm không ra đâu đó.

-Dạ, cháu biết rồi, chú kiếm nhanh lên nhé, cháu thèm ăn lắm rồi.

Tôi vừa dứt lời thì chú ấy cũng quay người bước đi, hơn 15 phút thì chú ấy cũng quay lại, trên tay cầm một trái dừa. Tôi mừng quá, dơ tay biểu tượng like dành cho chú ấy, chú ấy mỉm cười rồi đưa cho tôi trái dừa. Tôi cầm lấy cảm ơn rồi bất chợt nhìn lên trán chú ấy lấm tấm mồ hôi, tôi không suy nghĩ gì mà lấy tay lau cho chú ấy. Chú ấy chắc ngại nên cầm tay tôi hạ xuống rồi nói rằng :

-Cháu mau ăn đi xem ngon không chứ để lâu kem sẽ chảy nước hết đó.

Tôi nghe vậy liền lấy muỗng múc một ít ăn thử, công nhận kem dừa này ngon thật, vị nó vừa béo vừa thơm. Tôi thấy chú ấy mua có một trái nên múc một muỗng ra đưa lên mặt chú ấy rồi nói :

-Chú cũng ăn thử đi này, ngon lắm đó. Đây là lần đầu tiên trong đời cháu được ăn á. Nào há miệng ra cháu đút cho nè.

-Thôi cháu ăn đi, chú không thích đồ ngọt. Nếu ngon thì hôm nào đi làm về chú sẽ đưa cháu ra đây ăn cho tới khi ngán luôn được không.

Tôi vừa ùm một muỗng kem, nghe chú nói vậy thì háo hức nói :

-Chú nói thật không, ngày nào cũng đưa cháu ra đây hả.

-Chú nói thật, sau này muốn ăn gì thì cứ nói với chú, chú dẫn đi ăn.

-Thôi, chú dẫn đi ăn mà chú để cháu ở nhà chờ mòn mỏi muốn hết cả thanh xuân. Cháu chẳng tin chú đâu.

Tôi nói xong thì chu mỏ ra rồi tiếp tục ăn cho hết kem. Thế Vũ ngồi nhìn Quỳnh Lam ăn rồi nhớ đến câu nói "cháu chờ chú mòn mỏi muốn hết cả thanh xuân" mà cười thầm trong lòng, nghĩ cô bé này nhớ dai thật. Trong lúc chờ Quỳnh Lam ăn thì Thế Vũ lấy điện thoại nhắn cho mẹ nói là cả hai sẽ về trễ và không ăn cơm nhà nên mẹ đừng chờ. Mẹ nhắn lại chúc hai đứa đi chơi vui vẻ, Thế Vũ đọc mà cười cười.

Tôi sau khi ăn hết kem thì ngước lên nhìn thấy cảnh chú ấy đang cười, mà cười kiểu đểu làm sao ý. Tôi đưa trái dừa ra trước mắt chú ấy rồi nói :

-Cháu ăn hết rồi, bây giờ chú đưa cháu về nhà đi.

-Chú vừa nhắn nói mẹ hôm nay sẽ về muộn rồi, nên bây giờ cháu muốn đi đâu nữa thì chú đưa đi bù lại hôm qua.

-Thật không đấy, bây giờ cháu muốn đi...à mà thôi cứ lên xe trước đã rồi mới nghĩ được.

-Vậy thì ra xe thôi.

Nói xong chú cầm tay tôi dắt qua đường tiếp, đi tới chỗ đậu xe. Chú vẫn mở cửa và nghiêng người gài dây an toàn cho tôi khiến mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại. Lên xe chú hỏi tôi đã nghĩ ra đi đâu chưa, tôi ngập ngừng nói :

-Cháu không biết nữa, chú đưa cháu đi đâu thì cháu đi đấy.

-Vậy đi ăn đồ nướng nhé. Lâu rồi chú không ăn nên cũng thèm.

-Dạ, hồi giờ cháu chưa được ăn, chú đưa cháu đi đi.

Tôi nói xong thì chú ấy gật đầu lái xe đi tìm quán nướng, sau một hồi tìm thì cũng ra, chú lại đi gửi xe rồi nắm tay dắt tôi vào, nhiều người không biết chắc sẽ nghĩ tôi và chú ấy là người yêu của nhau quá.

Nhấn Mở Bình Luận