Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Đêm đó Lục Cẩn Húc dứt khoát không trở lại Lục. gia, có lẽ anh cũng không muốn nhìn thấy mặt cô, Ôn Tử Du tự giễu.

Cô vừa vặn cũng không muốn gặp anh, để tránh không nhớ tới vài chuyện không nên nghĩ tới kia

Một lúc sau lại có người gọi điện cho cô.

Ôn Tử Du ấn nút nghe mới phát hiện người gọi là Ôn Lam.

"Thế nào? Ở công ty mới có thuận lợi không, chị gái?"

Trong thời gian nghỉ giải lao khi quay phim, Ôn Lam sực nhớ tới mình từng gọi người tới nơi làm việc của Ôn Tử Du 'không cẩn thận nói ra sự thật cô từng ngồi tù.

Cô ta nghĩ, người chị gái phế vật cái gì cũng không biết kia của mình hẳn là đã bị nước bọt của mọi người dìm chết mất rồi?

"Sao cô biết tôi làm việc ở đâu... là cô?", Ôn Tử Du lập tức hiểu ra mọi chuyện, những ngón tay bấu chặt lấy điện thoại, vì dùng lực quá lớn mà mu bàn tay nổi đây gần xanh.

Người em gái này của cô rốt cuộc hận cô tới mức nào, ngay cả công ty mới của cô cũng nhúng tay vào khiến cô không được yên ổn?

“Là tôi đó thì đã thế nào? Chị cứ từ từ hưởng thụ đi, tôi đoán chị cũng chẳng bám trụ được bao lâu nữa đâu? Kiên trì không nổi một tháng đĩ? Đúng là thứ vô dụng”.

“Không phiền cô phải nhọc lòng, yên tâm, tôi sẽ không để cô đạt được âm mưu đâu”, Ôn Tử Du cắn răng, bụp một tiếng cúp máy.

Nếu còn nghe tiếp giọng nói ma quỷ của Ôn Lam, cô sợ rằng sẽ tức giận tới đập nát điện thoại mất.

Cô nỗ lực điều hòa hô hấp, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được thì sực nhớ tới một chuyện.

Thì ra những chuyện kia không phải do Lục Cẩn Húc làm, vậy cô há không phải là hiểu lâm anh rồi sao?

Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du liền có chút ngượng ngùng, lấy điện thoại gọi điện cho Lục Cẩn Húc, vốn muốn nói xin lỗi nhưng điện thoại tút một tiếng liền bị tắt máy.

Có vẻ như anh càng chán ghét bản thân hơn rồi, nhưng cũng khó trách...

Ôn Tử Du bất lực lắc đầu, cũng không gọi điện nữa, vì nếu còn tiếp tục sợ rằng anh sẽ bực bội thêm mất.

Ngày hôm sau.

Ôn Tử Du vừa đến công ty liền phát hiện ra bàn làm việc của mình một mảnh bừa bộn, đủ thứ đồ đạc bị lật tung lên, giống như vừa bị trộm lật qua vậy.

Mặc dù biết mình đã đắc tội với Lâm Xảo, khó có thể ở lại công ty nhưng loại hành vi này của đồng nghiệp vẫn khiến cô có chút giận dữ: “Các người làm cái gì vậy?"

Đây văn là lần đầu tiên Ôn Tử Du lớn tiếng nói chuyện với những đồng nghiệp này.

"Cô cũng sắp đi rồi, chúng tôi kiểm tra một chút xem cô có lấy cái gì không nên lấy không, đến lúc mất đồ lại không thấy người đâu nữa, thì tìm ở đâu?"

Nói trong nói ngoài tất cả đều quy chụp cô thành kẻ trộm đồ, trong lòng Ôn Tử Du dâng lên một trận uất nghẹn.

Công bãng mà nói, tuy răng cô chỉ làm vài việc vụn vặt trong công ty này nhưng cô đều nghiêm túc hoàn thành chúng, chưa từng dám có nửa điểm cẩu thả, đồng nghiệp kêu cô làm cái gì oô cũng chỉ mỉm cười đồng ý.

Nhưng cuối cùng họ chỉ coi cô như một tên trộm.

Có phải một khi trên người dính tới lao tù thì sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới cái nhìn thành kiến của người khác không?

"Kiểm tra xong chưa?", Ôn Tử Du đè nén ủy khuất cùng bất lực trong lòng, giả vờ lãnh đạm nói.

Những đồng nghiệp đó cũng không tìm ra gì thì có chút không cam tâm, nhìn đồ đạc trên bàn cô liền phát hiện ra một chiếc USB: "Cái này cũng phải kiểm tra”.

Ôn Tử Du đương nhiên không có gì phải sợ, cô làm việc ngay thẳng sao có gì phải khuất tất?

Nhưng một lúc sau một số đồng nghiệp lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận: "Ôn Tử Du, sao cô lại âm hiểm như vậy, vậy mà sao chép tệp khách hàng của công ty, cô muốn sau khi rời đi còn câu trộm khách hàng của chúng tôi sao?"

Ôn Tử Du không dám tin vào tai mình trợn to hai mắt, chuyện này không thể nào.

Không bàn đến việc cô hoàn toàn không có suy nghĩ này, cho dù là có thì ngày thường cô căn bản không tiếp cận nổi những văn kiện quan trọng như vậy, sao có thể sao chép được?

Nhất định là có người giá họa cho cô!

"không phải tôi lưu, bọn họ bình thường cũng sẽ không cho tôi xem loại văn kiện này”, Ôn Tử Du cố gắng nói lý.

"Ai mà biết được có phải cô nhân lúc giúp đỡ người nào đó lén lút sao lưu lại hay không?"

“Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy rất có khả năng này, chẳng trách cô ta lại cần cù như vậy, thì ra là ngay từ đã có ý định này ".

"Vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì".

Một số đồng nghiệp hoàn toàn không nghe lọt tai lời giải thích này của cô mà bắt đầu rì rầm, rất nhanh đã ấn xuống tội danh, còn muốn lôi cô tới gặp tổng giám đốc để xử lý làm gương cho người khác.

Lâm Xảo lúc này mới lên tiếng: "Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đĩ, phần bị mất đều là tài liệu của tôi”

Ôn Tử Du thoáng cái hiểu ra ngọn ngành, e răng đây đều là cái bây đó Lâm Xảo thiết kế, lòng dạ cô ta quả thật quá cay nghiệt, hôm qua suýt chút còn hại bản thân thất thân, hôm nay lại đổ vấy cho cô trộm đồ.

"Thế nào, chuyện hôm qua đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói là mình sao chép vào đó, rồi quên béng đi mà thôi, nếu không..."

Những lời còn lại Lâm Xảo không nói ra miệng, nhưng lại tràn đầy ý tứ hăm dọa

Ôn Tử Du căm hận nhìn cô ta chòng chọc, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay truyền tới từng trận đau nhức khiến cô thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

"Cô năm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ đi phục vụ tên cầm thú đó đâu"

Gã đàn ông gọi là cậu Lý kia hôm qua đã hiện nguyên hình, nếu cô đi còn không biết sẽ gặp phải tai ương gì, dù sao chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”,

Lâm Xảo giận đùng đùng, kéo Ôn Tử Du thẳng hướng

phòng làm việc của tổng giám đốc: "Tôi nói cho cô biết, i liệu bí mật của công ty nhẹ thì khai trừ, nặng thì kiện ra tòa".

Ôn Tử Du rùng mình, trải qua ký ức đen tối lần trước. đã để lại nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng cô với những nơi như cục cảnh sát, nghĩ tới đây liền sợ hãi

Cô sợ hãi cùng cực những ngày mịt mù tăm tối bị người khác đổ oan nhưng lại không thể giải bày đó.

Cảm xúc giống như thủy triều khó lòng khống chế, Ôn Tử Du liều mạng đẩy Lâm Xảo, muốn thoát khỏi trói buộc.

Mà Lâm Xảo cũng sống chết không buông tay, Ôn Tử Du thực sự không còn cách nào khác liền cúi đầu cần lên cánh tay cô ta, thấy máu mới khiến cô ta buông lỏng.

“Kẻ điên cắn người rồi! Mau bắt cô ta lại”, Lâm Xảo gào lên, nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của Ôn Tử Du tức tới giậm chân.

Vậy mà dám cân cô ta? Gô ta nhất định phải tống ả đàn bà đáng chết này lên giường cậu Lý, tra tấn đến chết mới thỏa lòng.

*Ồn ào cái gì”, ngay lúc một đám người đang nhiễu loạn muốn túm Ôn Tử Du lại thì một giọng nói nho nhã không mang theo bất kỳ tỉa cảm xúc nào đột nhiên vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tử An đứng cách đó không xa nhìn một trò hề này mà nhíu mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ không hài lòng.

Anh ta là nhà tài trợ hợp tác với công ty, tuy răng là người mới nổi từ bên ngoài nhưng thực lực mạnh mẽ không thể coi thường.

Những người đang có mặt đương nhiên không dám đác tội tới anh ta

Thấy nhà đầu tư tới, tất cả đồng nghiệp không hẹn mà gặp đổ hết mọi chuyện lên đầu Ôn Tử Du, đôi ba câu đã đắp nặn cô thành một người đi cửa sau để tiến vào. công ty, nhưng tâm tư lại không ngay thẳng muốn trộm cắp kiếm lời.

"Tôi không làm!", Ôn Tử Du nghe những lời đổi trắng thay đen kia thì ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hạ Tử An.

Hạ Tử An lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của cô

Người phụ nữ trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đen đơn giản, trên gương mặt trắng nõn không chút phấn son, nhưng vẫn sạch sẽ tươi đẹp như được chạm khắc.

Mà điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất chính là đôi mắt của cô không lẫn một tia tạp chất, cho dù trong đó ánh lên vẻ uất ức cùng phẫn nộ cũng không hề tổn hại tới nét xinh tươi của cô, trái lại còn tô thêm vài phần tức giận.

Con ngươi người đàn ông hơi trâm xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Vậy cô nói thử xem là chuyện gì đã xảy ra?"

Ôn Tử Du ngẩn người, cô tưởng răng sẽ không có ai nguyện ý nghe mình giải thích, nhưng người đàn ông trông có vẻ xa cách này lại không coi thường cô...

Cô khế cắn môi, mạnh dạn nói ra suy đoán của mình

"Cô ta ngậm máu phun người!", Lâm Xảo toát một thân mồ hôi lạnh, những điều Ôn Tử Du đoán kỳ thực đều là sự thật.

Các tệp trong USB của cô đã được cô ta thêm vào sáng nay.

Mục đích là để doạ dẫm Ôn Tử Du, khiến cô nhanh. chóng nhượng bộ đi phục vụ cho gã công tử bột kia.

"Có thật hay không thì đi xem là biết rồi", Hạ Tử An lạnh lùng liếc Lâm Xảo một cái, ánh mắt sắc bén tựa hồ đã nhìn thấu tâm oan oô ta

Ngay sau đó anh ta gọi tới vài người của bộ phận IT, phát hiện ra thời gian sao chép văn kiện chính là sáng nay

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận