Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Miệng của Ôn Tử Du bị hẳn dùng miệng chặn đứng không thốt nổi thành câu, nỗi tuyệt vọng thật sâu bao trùm cả trái tim cô, ai có thể tới cứu cô, cô rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Cánh cửa vừa lạnh vừa cứng cô vùng vẫy không ra, mắt thấy sắp bị hắn chà đạp, lại nghe thấy giọng nói đứt quãng yếu ớt truyền tới từ trên giường của Lục Cẩn Húc.

"Nước... tôi muốn uống nước..."

Hai mắt Ôn Tử Du sáng rỡ, căng họng hét lên: "Người đâu, Lục Cẩn Húc tỉnh rồi!"

Động tác của tên đàn ông cũng đột ngột dừng lại, hản ngoảnh đầu hiểm ác nhìn Lục Cẩn Húc, lại quay sang nhìn lại Ôn Tử Du, sự rét lạnh trong mắt chỉ hận không thể đem cô đi lăng trì.

Tiếng bước chân ngoài hành lang từ xa rồi dần vọng tới gần, tên đàn ông cuối cùng hung ác cắn mạnh một ngụm xuống bả vai cô, rồi xoay người vén rèm nhảy xuống dưới ánh trăng.

Cô cảm giác được da thịt trên vai bị cắn rách nhưng cũng không màng xử lý vết thương, chỉ vội vã nhặt lên quần áo mặc vào, đồng thời thu dọn đồ đạc rơi lung tung dưới đất, người của Lục gia lúc này đã tới trước cửa, gấp gáp gõ cửa.

Ôn Tử Du vừa hé cửa mọi người lập tức tràn vào vây quanh đầu giường, cả căn phòng được bật đèn sáng trưng, thấy Lục Cẩn Húc trên giường thực sự mở ra hai mắt, tất cả đều rưng rưng nước mắt vui mừng.

"Cậu chủ cả tình rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"

Diệp Uyển Tĩnh lau nước mắt nói: "Cẩn Húc, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, những năm này mẹ lo lắng gần chết, có biết không?"

Ông cụ Lục dẫn theo bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Cẩn Húc, sau khi xác nhận mọi thứ bình thường, ngày mai còn cần tới bệnh viện tầm soát một lượt, hôm nay có thể nghỉ ngơi trước, mọi người mới yên tâm.

Ông cụ đi tới trước mặt Ôn Tử Du, vui vẻ gật đầu: "Cẩn Húc có thể tỉnh lại có một phần công lao của cô”.

Ôn Tử Du cúi thấp đầu, lo sợ trên mặt có dấu vết gì bị ông ấy nhìn ra, đáp: "Không dám, Lục Cẩn Húc có thể tỉnh lại đều nhờ Lục gia chiếu cố chu đáo".

Ông cụ cũng không nhìn tới cô nữa, chỉ trầm giọng ra lệnh: "Cẩn Húc vừa tỉnh lại thôi, tất cả đều ra ngoài đi, để thằng bé nghỉ ngơi thật tốt, còn lại ngày mai nói sau".

Lệnh vừa vang lên, người của Lục gia toàn bộ lui xuống, ông cụ dặn dò: "Cẩn Húc à, đây là vợ của cháu, hơn một tháng qua đều do cô ta chăm sóc cháu, đêm nay vẫn để cô ta ở lại bên cháu đi", nói xong cũng rời đi luôn.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Ôn Tử Du cùng Lục Cẩn Húc vừa tỉnh lại.

Lục Cẩn Húc vừa tỉnh lại, hai mắt còn hơi mờ mịt nhìn chăm chăm Ôn Tử Du một hồi, cô chợt nhớ tới vừa rồi anh muốn uống nước liền vội vàng đút nước cho anh.

Sự lạnh nhạt của anh khiến cô không dám lên tiếng, thấm họng xong, giọng nói của người đàn ông cũng rõ ràng hơn trước: "Cút ra ngoài".

"Cái gì?"

"Tôi không thích ở cùng phòng với phụ nữ xa lạ, cút tới cửa phòng ngủ đi".

Ôn Tử Du cần răng: "Tôi là vợ của anh, chúng ta là quan hệ hợp pháp có lĩnh chứng đàng hoàng, tôi ở cùng anh có gì không đúng?"

"Còn không cút ra ngoài tôi sẽ kêu người trở lại, nói với họ cô cấu kết với tên đàn ông khác sau lưng tôi", tầm mắt của Lục Cẩn Húc rơi xuống bờ vai cô: "Còn lưu lại vết tích không biết xấu hổi"

Tay Ôn Tử Du bất giác ôm lấy vết răng sâu trên vai, cho dù cách một lớp áo, lại giống như một que hàn đốt cháy da thịt cô.

Đặc biệt là dưới sự vạch trần không chút kiêng dè của Lục Cẩn Húc khiến cô càng không ngẩng đầu lên được .

Cuối cùng cô chỉ đành ôm chiếc chăn ra khỏi cửa rồi trải xuống sàn nhà cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Người của Lục gia quả nhiên không có ai tốt đẹp.

Lục Cẩn Húc người của hôm qua còn có thể dựa vào sưởi ấm, quả nhiên sau khi tỉnh lại cũng là một tên ác ma.

Hơn nữa trên tay anh còn nắm thóp của cô, Ôn Tử Du chỉ cảm thấy thật vô lực, loại cảm giác khắp nơi đều bị người khác khống chế này thực sự rất khó chịu.

Ngày hôm sau sau khi kiểm tra trở về Lục Cẩn Húc liền cùng ông cụ Lục đi thẳng vào thư phòng.

"Cháu muốn ly hôn?", ông cụ Lục trầm ngâm hồi lâu: "Cô †a đụng xe vào cháu, còn từng ngồi tù, cháu chán ghét cô ta là điều dễ hiểu, nhưng ông không đồng ý cháu ly hôn bây giờ".

Lục Cẩn Húc đanh mặt đáp: "Giữ lại người phụ nữ này. trong nhà suy cho cùng vẫn là một hậu họa".

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận