Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Điện thoại ' bụp' một tiếng bị cúp, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toàn thân đã thấm ướt quần áo cô như vừa được vớt ra từ đầm nước lạnh, không khí cũng giống như bị rút cạn khiến người ta nghẹt thở.

Bạch Dịch An cũng đứng dậy, đỡ lấy cơ thể loạng choạng chực đổ của cô, vội hỏi: "Tử Du, cậu sao thế?”

"Không sao, tớ không sao..", Ôn Tử Du tránh khỏi tay Bạch Dịch An, lùi lại vài bước, lo sợ sẽ liên lụy tới anh ta, cô nắm chặt điện thoại, vội vã nói lời tạm biệt: "Tớ có việc phải đi trước đây, chúng ta ngày khác liên lạc nhé!"

"Đợi đã", Bạch Dịch An biết cô có nỗi khổ tâm, một người bị bỏ tù oan lại lưu lạc tới Lục gia, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, anh ta muốn giúp đỡ cô cũng phải có chừng mực, không thể làm hại tới cô thêm: “Ở đây tớ có một tấm thẻ cậu cầm lấy đi, nếu ăn mặc ở Lục gia không hợp ý liền tự mình ra ngoài mua sắm. Đúng rồi, tớ còn mang tới cho cậu rất nhiều quần áo, đều là những kiểu dáng cậu thích trước kia, nếu không tiện đi ra ngoài mua cũng có đồ để thay”.

Ôn Tử Du cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo mà mình mặc ra khỏi tù ngày đó, là quần bò cùng áo cộc tay màu trắng của ba năm trước, cô có chút mất tự nhiên cười đáp: “Không sao, tớ có quần áo...”

“Đừng khách sáo với tớ nữa, được rồi, cậu trở về trước đi, nếu muộn giờ Lục gia lại gây khó dễ mất”.

Bạch Dịch An nhét quần áo và thẻ vào trong tay Ôn Tử Du liền xoay người rời đi, cô chỉ đành mang theo đồ vật lên xe Lục gia trở về.

Ở một góc đường, Bạch Dịch An ngồi trong xe nhìn theo vóc dáng gầy gò của Ôn Tử Du chui vào trong xe, trái tim không hiểu sao thắt lại, ngón tay siết chặt vô lăng.

Ôn Tử Du, đợi tớ, sẽ có một ngày tớ để cậu tự do. Một đường trở về này Ôn Tử Du đều thấp thỏm không yên, chỉ hy vọng trời tối muộn hơn chút, cô sợ tên đàn ông kia sẽ làm gì mình, nhưng lại không dám giãi bày với ai.

Tên tài xế này cũng là thuộc hạ của hăn, cô càng không dám thể hiện ra sự bất thường dù là nhỏ nhất.

Có nhiều lúc, cô muốn nhảy khỏi xe để trốn chạy, nhưng cô biết bản thân trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Lục. gia.

Ôn Tử Du cảm thấy bản thân giống như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, nhất thời không hô hấp nổi.

€ô ngồi trong phòng khách đến tận nửa đêm cũng không dám về phòng, người hầu đi tới lui đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng là vẫn là Diệp Uyển Tĩnh đi xã giao về muộn thấy cô vẫn còn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách liền nổi cơn tam bành bắt đầu quát măng: "Muộn như vậy rồi sao cô không ở cạnh Cẩn Húc mà còn ngồi ngây ngốc. ở đây làm cái gì?"

"Tôi, tôi ngủ không được nên ra phòng khách hít thở không khí..."

"Quay về phòng ngay cho tôi, không ngủ được liền mát xa cho Cẩn Húc cho đến khi nào ngủ được thì thôi! Đừng để tôi đêm hôm còn bắt gặp cô, đúng là ghê tởm!"

Ôn Tử Du bất đắc dĩ đứng dậy trở về phòng, cửa vừa khép lại, ánh đèn trong phòng liền tối om, cô trực tiếp bị người ta dùng lực ép lên tấm ván cửa.

"Tên mặt träng đó chạm vào đâu của cô rồi? Là cánh tay nào sờ tới? Tôi đi chặt tay đó xuống?"

"Chúng tôi chỉ là bạn tốt của nhau, anh không thể vô duyên vô cớ làm tổn thương tới cậu ấy!"

"Ôn Tử Du, mới có vài ngày mà cô đã không kìm chế được đi tìm tên đàn ông khác rồi! Sợ rằng một tháng chỉ là cái cớ của cố để trông khoảng thời gian này tìm một tên đàn ông làm núi dựa, mượn cơ hội thoát khỏi tôi mà thôi. Còn dám nói chuyện thay hắn nữa, cô có tin nếu mình còn nói thêm nửa câu ngày mai tôi liền tiễn hắn đi gặp Diêm Vương không?"

Cô sực nhớ tới chiếc Ferrari kia của Dư Phi Minh mà tên tài xế chẳng chần chừ đâm nát, cũng không thèm nghĩ xem trong xe có người hay không, có lẽ bọn họ căn bản không đoái hoài tới điều này do đó đối với hắn mà nói, giết chết Bạch Dịch An cũng chỉ là việc động động ngón tay mà thôi.

"Xin anh đừng như vậy ... tôi không hề có ý tìm người nhờ vả, giữa tôi và cậu ấy không có gì cả, nếu anh không yên tâm, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa..."

Ôn Tử Du nghĩ lại mà sợ, nếu hôm nay cô cô tiếp xúc nhiều hơn với Bạch Dịch An, thì có phải bây giờ cô đã nhận được tin dữ từ anh ta không?

May män thay sự van xin khẩn thiết này của cô có tác dụng, tên đàn ông cuối cùng cũng buông cô ra nhưng khi nhìn thấy túi quần áo trong tay cô, cơn giận của hẳn lại bùng nổ, liền quăng chúng xuống đất, tấm thẻ Bạch Dịch An đưa cũng rơi ra ngoài.

Nhìn quần áo rải rác cùng tấm thẻ trên đất, tên đàn ông khit mũi cười lạnh: "Đưa cho cả quần áo và thẻ mà còn nói là không có gì, hửm?"

Khuôn mặt của Ôn Tử Du bị bàn tay như cái bồ quạt của tên đàn ông véo chặt, miệng cô gian nan nặn ra mấy chữ: "Chỉ là vài bộ quần áo..."

"Chỉ là vài bộ quần áo? Vậy lần sau có phải là sẽ trao thân cho hản ta rồi không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận