Lọc Truyện

Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ

“ Ngây ngô như này có phải là đáng yêu hơn nhiều không!” Anh tươi cười nói câu ngọt ngào rồi khẽ đóng nhẹ cửa xe, không để ý phía sau mà quay về ghế lái.

“ Hàn tổng đây là muốn đưa người đi đâu?”

Lúc này Hàn Thiên Ngạo mới bị giọng nói đằng xa làm cho chú ý, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi nhưng vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm, bình tĩnh đến lạnh lùng:

“ Người của tôi, muốn đưa đi đâu cũng cần phải báo cáo sao?”

Vũ Minh Triết không hề có một chút ý định nhượng bộ, vẫn ngoan cố giành người:

“ Người của ai còn chưa chắc đâu! Không lâu nữa, mỹ nhân cũng về tay tôi thôi. Một người cao cao tại thượng như ngài đây tội gì phải đi tranh giành một ả đàn bà với kẻ thấp hèn như tôi chứ. Đúng không?”

“ Đừng nghĩ là tôi sẽ không đụng đến anh, muốn cướp đoạt nữ nhân từ tôi không dễ đâu. Tuyệt đối đừng để tôi nghe thấy anh gọi cô ấy bằng loại từ hạ đẳng ấy, nếu không mục đích duy nhất của tôi chính là hủy hoại anh.”

Hàn Thiên Ngạo phun ra lời nói vô cùng đáng sợ, rồi tiện tay vỗ vỗ vài cái vào mặt của tên điên kia : " À. Tham vợ người thì cũng có lúc người dòm ngó vợ mình."

Sau đó hoàn toàn không để ý mà khởi động xe bẻ lái trở về.

Nguyệt Tử Du từ đâu đột nhiên xuất hiện, dang tay ôm vòng qua tấm lưng của hắn, yêu kiều nói: “ Hai người cãi nhau à? Sao lúc em thấy mặt anh có vẻ khó chịu vậy?”

Hắn ôm cô ta vào lòng, giải thích: “ Chỉ tranh luận công việc vài câu thôi! Không sao đâu em yêu, chúng ta về thôi nào!”

Cô vợ này của hắn thật dễ bị che mắt, bị hắn lừa hết lần này đến lần khác. Không biết rằng, đến khi mà cô ta biết được chồng mình thay lòng đổi dạ, bao lần ngoại tình bên ngoài, là gã sở khanh, đế tiện thì cảm giác sẽ thế nào đây?

Thật mong chờ quá đi mất!

An toàn đưa tiểu yêu tinh của mình về đến nhà, anh mang cô vào phòng, đặt xuống chiếc giường lớn, tháo giày ra khỏi từng cử chỉ đều rất ôn nhu, chung quanh căn phòng không đâu là không ấm áp và êm ái.

Muốn vào tắm một lát nhưng lại bị bàn tay nhỏ kéo lại, Lục Mạn Y ôm chầm lấy anh, chân vắt qua ngang hông, tay quơ lung tung và rồi đụng phải thứ gì đó. Không biết là cô đã đụng nhầm gì mà khiến người kia đang khổ sở nín thở, còn cắn răng chịu đựng.

“ Ngoan ngoãn năm yên cho tôi! Nếu em còn làm càn tôi sẽ không nhịn nỗi mà thịt em đấy!” Anh vội ngăn cản Mạn Y, trong lòng không vui nói.

Nào ngờ đâu anh lại đụng phải đứa trẻ bên trong tâm hồn kia, giương đôi mắt vô cùng tuổi thân ấy lên nhìn anh, chiếc miệng xinh xắn nay lại mếu máo khóc òa lên như được mùa. Không ổn rồi! Nhưng Hàn Thiên Ngạo lại chợt nhớ ra điều gì đó, nên đã lại gần vỗ về xoa đầu đứa trẻ lớn xác chỉ biết khóc nhè, rồi bất đắt dĩ lắc đầu. Đây là kinh nghiệm của người đã từng phải trông cháu. Cuối cùng đã chịu im lặng mà ngủ thiếp đi trong lòng anh như một đứa bé ngoan biết nghe lời.

Thở dài một cái rồi bước về phía phòng tắm, loay hoay cả buổi bên trong mới được thoải mái ra ngoài. Lục Mạn Y đúng là rất biết cách làm cho người ta khổ sở đến chết.

Đêm đó Hàn Thiên Thiên Ngạo trao cô một nụ hôn nhẹ nhàng và thoáng qua trên trán. Nhưng lại mang rất nhiều tâm tư, khoảnh khắc đó anh cảm thấy cô gái của mình thật nhỏ bé, đáng yêu và chỉ muốn bảo vệ nâng niu cô suốt đời. Ngắm nhìn cô thật lâu rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

......................

Tô Uyển Ninh lái xe đến điểm hẹn, không phải nơi nào khác mà là chỗ của Phong Nguyệt. Sau cái đêm cô uống rượu với Mạn Y ở đây, cảm thấy nơi này rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng, hơn nữa mùi vị pha chế ở đây phải nói là cực kì giống với sở thích của cô.

“ Ở bên này!” Mạc nhiên đã ngồi đây từ sớm. Bởi vì cô còn phải sắp xếp cho nhân viên thu dọn tất cả đồ đạc rồi mới có thể quay về. Thấy cô từ cửa chính đi vào anh liền vẫy tay tạo sự chú ý.

Mọi người đều bị tiếng động gây ra mà nhìn về hướng cô đang đứng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái hố chui xuống, cô thầm rủa: “ Thật muốn điên lên với cái tên đần này. Ngại chết mất!”

Nói vậy thôi chứ Mạc Nhiên của chúng ta ngốc thật! Anh trông sờ sờ ra thế kia làm sao mà cô không nhìn thấy được chứ! Trừ phi mắt cô bị chột...

Tô Uyển Ninh lấy lại tinh thần, khí thế hừng hực lướt qua ánh nhìn của những người xung quanh đi đến chỗ ngồi của mình.

Để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này, Mạc Nhiên mở lời trước cho thấy sự ga lăng của mình, dù gì anh cũng là đàn ông:

“ Cậu muốn uống gì, tôi gọi cho cậu?”

“ Dạo này công việc ổn chứ?”

“ À dạo này tôi...”

“ Cũng ổn định như trước thôi. Sao dạo này không thấy cô Tô đến đây nữa nhỉ?” Một Bartender ở đó vui vẻ đáp.

“ A dạo này tôi bận chết mất! Cho tôi như cũ nhé!” Thái độ của cô đột nhiên thân thiện hẳn ra, cảm thấy rất có thiện cảm.

“ Vừa có món mới đấy! Cô có muốn thử không? Tôi nghĩ cô sẽ thích nó nên mới giới thiệu.”

“ Được.”

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

...Mình sẽ ra truyện vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 nha mọi người....

Nhấn Mở Bình Luận