Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

“Vì sao phải luôn kéo dài? Tình hình của chúng ta, tình hình của hai nhà, anh cảm thấy cuộc hôn nhân này còn cần phải tiếp tục sao?” Lý Tang Du không có sức lực cãi nhau với anh, bây giờ cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này: “Bà Lục đã đồng ý, tôi làm người con dâu nghe lời bà ta, chẳng lẽ không phải là con dâu ngoan ngoãn sao?”

Lúc này hai nhà cãi nhau như nước với lửa, sau này gặp mặt nhau cũng không có ấn tượng tốt.

Cần gì phải tiếp tục!

Lục Huyền Lâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Tang Du, bệnh còn chưa hết, bản chất đã lộ ra không sót thứ gì: “Không ai quyết định được chuyện của tôi. Cô cũng nghỉ ngơi đi.”

Lục Huyền Lâm nói xong thì đi xuống lầu rồi ra ngoài.

Bây giờ không phải là thời điểm nói nhiều, Lý Tang Du vẫn chưa khỏi bệnh, anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.

“Huyền Lâm...” Mẹ Lục còn muốn nói gì nữa nhưng ba Lục đã kéo bà ta ra ngoài.

Lý Tang Du nhìn bóng lưng Lục Huyền Lâm, chẳng lẽ lần này không thể giải quyết được chuyện ly hôn?

Cô muốn gọi anh lại, nhưng đầu choáng váng làm cho cô bất lực.

Vì sao mỗi lần đều như vậy?

Bởi vì Lý Uyển Khanh?

Xem ra anh muốn trả thù không thời hạn.

...

Lục Huyền Lâm ra khỏi nhà họ Lý, sau đó ngồi vào xe của mình.

“Huyền Lâm, mở cửa.” Mẹ Lục không mở được cửa xe nên đành phải gõ cửa.

Lục Huyền Lâm chỉ hạ cửa kính xuống, vẻ mặt bực bội nhìn mẹ mình.

“Bây giờ con định thế nào? Thật sự không ly hôn?”

“Con không muốn nhắc lại chuyện này.”

“Nếu không ly hôn thì nhanh chóng sinh con đi, bây giờ mấy người chú bác của con đang thúc giục con trai sinh con đấy, chỉ vì muốn lấy cổ phần của Lục Thị.”

Bây giờ ai sinh con trước cho nhà họ Lục thì sẽ là người đứng đầu Lục Thị trong tương lai, tất cả người nhà họ Lục đều biết chuyện này.

“Chú bác?” Trong mắt Lục Huyền Lâm lóe lên vẻ khinh thường: “Mẹ cho rằng ông cụ không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ sao? Nếu bọn họ có năng lực đó, ông cụ chỉ chia hoa hồng hằng năm cho bọn họ mà không cho bọn họ vào Lục Thị?”

“Con không hiểu đâu, lỡ ngày nào đó ông cụ đột nhiên xảy ra chuyện, nhà chú ba của con lại sinh cháu đích tôn, con cho rằng mình có quyền lên tiếng sao?”

Lục Huyền Lâm xua tay: “Con biết rồi, mặt khác nếu mẹ muốn cháu trai thì đối xử tốt với Lý Tang Du, cô ấy là người bướng bỉnh, mẹ càng chèn ép thì cô ấy càng chống lại.”

Mẹ Lục không quan tâm, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, ngoài đường đầy ra đó, bà ta không hiểu vì sao con trai luôn cố chấp với Lý Tang Du.

“Huyền Lâm...”

“Con rất mệt nên đi trước đây.” Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua một cửa sổ nào đó trong nhà họ Lý, sau đó đạp chân ga chạy đi.

...

Mấy ngày sau, bệnh của Lý Tang Du dần khỏi hẳn, vì vậy cô nhận được một kỳ nghỉ dài hạn.

Ở nhà mẹ đẻ, cô thoải mái tự do hơn rất nhiều.

Ba Lý không cho cô đi đâu, cũng chỉ có thể ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn giống như heo.

Từ ngày đó nhà họ Lục không còn phái người đến, nhà họ Lý cũng được yên tĩnh.

Người duy nhất liên lạc với cô là Triệu Nguyệt Sương.

Hai người rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm trên Mesenger.

Hôm nay cũng vậy, nhân lúc nghỉ trưa, hai người lại bắt đầu gọi video nói chuyện phiếm.

“Tang Du, tôi hâm mộ cô, mỗi ngày cô ở nhà ăn rồi ngủ, cô xem tôi đi, mệt như chó vậy, cùng là con người nhưng hai số phận...” Trong video vẻ mặt Triệu Nguyệt Sương đầy mệt mỏi than thở.

Hai người trò chuyện hai mươi phút, Lý Tang Du ăn hai mươi phút, cách màn hình Triệu Nguyệt Sương có thể ngửi được mùi thơm của đồ ăn vặt.

Bên này tinh thần Lý Tang Du thỏai mái, thần thái rạng ngời, cô mặc đồ ở nhà, nhàn nhã ôm lấy đồ ăn vặt, còn ăn mỗi thứ một ít, hoàn toàn khác với Triệu Nguyệt Sương mệt mỏi.

“Nguyệt Sương, cô muốn nghỉ ngơi rất đơn giản, cô cũng bị bệnh đi, vậy thì muốn ăn là ăn, muốn ngủ thì ngủ, không cần chịu sự ép bức của Trương Ngọc nữa.”

“Xì, cô đang trù ẻo tôi à? Tôi không được tốt số như cô, có ba chăm sóc, tôi một thân một mình ở thành phố A, mọi chuyện chỉ dựa vào bản thân, tôi bị bệnh thì không thể kiếm tiền, cuối cùng ngay cả nước bọt cũng không có mà uống.”

Lý Tang Du nhe răng cười, nhưng không ai biết nỗi khổ trong lòng cô.

“Hơn nữa bây giờ có rất nhiều đàn ông vây quanh cô, cô chọn đại một người cũng đủ nuôi sống cô rồi. Cô nhìn tôi đi? Tôi là chó độc thân, quá đáng thương, đáng thương lắm đó!”

Có nhiều đàn ông thì sẽ tốt sao?

Lý Tang Du không đồng ý chuyện này.

“Hơn nữa cô nhìn cô đi, ăn thế nào cũng không mập, dáng người hay khuôn mặt của cô đều đẹp hơn tôi. Mỗi ngày tôi giảm béo nhưng vẫn béo như vậy.” Triệu Nguyệt Sương nói xong thì nhìn mình, mặt tròn, chân thô, còn có... Ngực lép.

Cho đến bây giờ ngực sân bay luôn làm cho cô tự ti.

“Nguyệt Sương, cô cũng đừng ghét bỏ bản thân, tôi thấy cô rất đáng yêu, sau này có thể gặp được người đàn ông thích cô, đừng có gấp gáp.”

“Haiz, cô phải nhìn từ góc độ của người khác chứ.”

Lời này làm cho Lý Tang Du bật cười, không so sánh sẽ không có đau thương, nếu Triệu Nguyệt Sương cứ so sánh với người khác như vậy, sớm hay muộn sẽ bị tức chết.

Cô không dám nói lời này ra, chắc chắn là một đòn trí mạng.

Triệu Nguyệt Sương đột nhiên nhớ tới gì đó: “Cô biết Tiền An Na của phòng thiết kế không? Hôm nay cô ta đến tìm cô nhưng cô không đi làm nên quay về. Người này và Elise giống nhau, dáng người cao gầy, ngoại hình xinh đẹp, tất cả các đàn ông của phòng khác say mê nhìn đắm đuối.”

Đối với Triệu Nguyệt Sương mà nói, người phụ nữ có dáng người cao gầy, đầy đặn cân xứng đều là kẻ thù của cô.

Lý Tang Du và Triệu Nguyệt Sương có dáng người thân cao dưới một mét bảy, khi đi giày cao gót cũng hơn một mét bảy mươi lăm, cho dù mặc đồ gì cũng giống như móc quần áo.

Mà Elise còn cao hơn một chút, gần một mét bảy mươi lăm, nếu cô đi giày cao gót thì cao đến một mét tám, cao hơn những người phụ nữ có dáng cao.

Với chiều cao này, đừng nói đi chung với phụ nữ, cô đứng bên cạnh đàn ông cũng có cảm giác bằng nhau hoặc cao hơn.

Điều này làm cho đàn ông có cảm thấy sợ hãi lùi bước.

Mà bản thân cô cũng có thói quen ở trên cao nhìn xuống người khác.

Lý Tang Du thật sự không có ấn tượng quá sâu với Tiền An Na, cô gặp qua một lần, nhưng cô ta thật sự là người đẹp cao gầy.

“Cô ta tìm tôi có việc gì sao? Chúng tôi có gặp qua một lần.”

“Không giống như có chuyện quan trọng, nghe nói cô bị bệnh nên đến thăm cô, kết quả cô không đi làm.”

“Lần sau cô ta có đến phòng tài liệu thì cô giúp tôi nói cảm ơn một tiếng, trong khoảng thời gian này tôi không định đi làm, còn muốn nghỉ ngơi thêm.”

“Cô còn muốn nghỉ ngơi? Cô không biết bây giờ mọi người trong công ty đang nói cô lén lút sinh con đó.”

Lý Tang Du vừa nhét bắp rang vào miệng thì suýt nữa phun ra, cô vất vả lắm mới nuốt đồ ăn xuống: “Vậy tôi cho bọn họ thêm thông tin để bàn tán mới được, nói Tổng Giám đốc ngược đãi tôi đến mức suýt nữa lên thiên đường, không biết có nhận được sự đồng cảm hay không, nói không chừng khi tôi quay về công ty lại có thể nhận được nhiều ánh mắt thân thiện.”
Nhấn Mở Bình Luận