Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Mẹ Lục không muốn bỏ qua đứng lên, lớn tiếng nói: “Ông có ý gì? Sao không nói con gái của ông quá mong manh, dầm mưa một chút đã bị sốt, nhà bình thường khác nuôi nổi sao? May là ở nhà họ Lục chúng tôi, mấy người còn không biết đủ sao? Ly hôn thì ly hôn, sợ nhà họ Lục chúng tôi không tìm được con dâu tốt hơn sao?”

“Im miệng, đừng nói nữa.” Ba Lục khẽ quát mẹ Lục.

Bây giờ trong tình huống này còn oán trách lẫn nhau, không phải đổ dầu vào lửa sao?

“Bà Lục, bà nói không đúng rồi.” Tiêu Hà hận Lý Tang Du, nhưng trong thời điểm quan trọng bà ta vẫn phải giả vờ làm người mẹ hiền từ trong nhà: “Nếu nhà chồng đối xử với con gái của bà như thế, bà còn có thể nói như vậy không?”

“Không thích nghe à? Tôi không muốn nói nhiều lời ở đây, nếu ba không nói chúng tôi đến, tôi mới không thèm bước vào nhà mấy người một bước, mấy người cho rằng chúng tôi đến cầu xin sao?”

Ba Lý đứng lên chỉ vào mẹ Lục: “Cút cút ra ngoài cho tôi!”

“Con trai vẫn đang ở bên cạnh Tang Du, bà nói như vậy sẽ làm bọn nhỏ khó xử đó.” Ba Lục kéo mẹ Lục, ra hiệu bà ta dừng lại.

“Chồng à, ông xem thái độ của ông ta đi, cho rằng chúng ta yêu thích con gái nhà họ lắm vậy.” Mẹ Lục ghét bỏ nói.

“Ba mẹ, đừng nói nữa, không cần hai người đến đây, càng thêm phiền phức.” Vẻ mặt Lục Huyền Lâm tiều tụy, giọng điệu không kiên nhẫn nói.

Lý Tang Du còn chưa tỉnh, trong lòng anh rất lo lắng.

“Con trai, do bọn họ quá đáng.” Mẹ Lục nhìn thấy Lục Huyền Lâm, giọng lập tức mềm xuống.

Người nhà họ Lục biết rõ tính cách của Lục Huyền Lâm, anh còn không đặt ông cụ vào mắt nữa.

“Chuyện của con thì con sẽ tự quyết định, mẹ đừng can thiệp vào.” Lục Huyền Lâm đi xuống cầu thang.

“Hôn nhân này cần gì phải tiếp tục nữa? Sớm ly hôn đi, không cần phải nhìn sắc mặt người ta.” Mẹ Lục hầm hừ liếc ba Lý.

Lúc Lục Huyền Lâm vừa muốn tức giận, trên lầu truyền đến một giọng nói yếu ớt.

“Tôi cũng đồng ý ly hôn!” Tóc dài của Lý Tang Du rối loạn, sắc mặt rất kém, vịn tay vào cầu thang, cô mặc áo ngủ đứng ở đầu cầu thang nhìn đám người trong phòng khách.

Lục Huyền Lâm quay đầu lại nhìn Lý Tang Du, trong mắt đầy đau lòng.

Giọng của cô không lớn, nhưng mỗi người trong phòng khách đều nghe thấy.

Lục Huyền Lâm nhanh chóng bước lên cầu thang: “Cô tỉnh lại từ lúc nào?”

Anh vừa ra khỏi phòng ngủ của cô, khi đó cô vẫn chưa tỉnh, nhất định tiếng bọn họ cãi nhau đã đánh thức cô.

Anh muốn đỡ cô nhưng cô từ chối.

Lý Tang Du không trả lời Lục Huyền Lâm, cô vịn vào cầu thang, cô chỉ cảm thấy choáng váng, làm như vậy mới có thể không ngã xuống, vừa rồi cô đã dùng hết sức lực để nói ra câu này.

“Du, sao con lại xuống giường? Có phải mọi người ầm ĩ đánh thức con đúng không?” Ba Lý lập tức chạy lên lầu đỡ Lý Tang Du.

Lý Tang Du tự nhiên dựa vào người ba mình.

Lục Huyền Lâm nhìn thấy tất cả, chỉ có thể tức giận mà không nói.

“Ba, con không sao.” Lý Tang Du nhìn về phía phòng khách: “Nếu mọi người đã ầm ĩ như vậy thì nói rõ ràng một lần luôn đi.”

Lý Tang Du nhìn người nhà họ Lục khinh thường người nhà mình như thế thì trong lòng không dễ chịu, mọi chuyện bắt nguồn từ cô.

“Du, con về phòng trước, có ba ở đây rồi.” Ba Lý nhìn con gái đang sốt cao vẫn phải lo lắng chuyện của hai nhà, suýt nữa rơi lệ.

Lục Huyền Lâm cũng rất bực bội, lúc này anh cảm thấy mình vô dụng, không làm được gì cả, cũng không giúp được gì.

Ngay cả Lý Tang Du cũng coi anh là người ngoài.

Trong lòng Lục Huyền Lâm đầy lửa giận, buột miệng thốt ra: “Nói cô đừng quan tâm thì đừng quan tâm nữa, quay về phòng nghỉ ngơi đi.”

Điều này làm cho ba Lý càng thêm tức giận: “Cậu đối xử với con gái tôi thế à? Sao tôi không sớm phát hiện ra bộ mặt thật của người nhà họ Lục mấy người chứ, vậy mà tôi còn tin tưởng cậu sẽ đối xử tốt với con gái của tôi, tôi đúng là mắt mù.”

Tiêu Hà nhìn thấy tất cả, trong lòng biết rõ ràng Lý Tang Du sống không tốt ở nhà họ Lục, đây là chuyện bà ta muốn nhìn thấy nhất, đương nhiên sẽ không nói cho ba Lý.

Bà ta cũng biết tính tình của Lý Tang Du, cô có nỗi khổ gì cũng sẽ không nói cho ba Lý, cho nên Lý Tang Du càng sống không tốt, bà ta càng vui vẻ, bà ta hy vọng Lý Tang Du vẫn luôn sống trong dầu sôi lửa bỏng.

“Ba, không phải, anh ấy đã quen nói như vậy.” Lý Tang Du không muốn ba lo lắng nên giải thích cho Lục Huyền Lâm: “Lần này con đi thăm Lâm Bách Thần nhưng không ngờ đột nhiên trời mưa, không có chỗ tránh mưa nên mới bị sốt thôi, qua mấy ngày là khoẻ rồi, ba yên tâm đi.”

Bên ngoài Lý Tang Du nói giúp Lục Huyền Lâm, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn anh, giống như anh là người vô hình.

Cô nói sự thật, nhưng Lục Huyền Lâm nghe thấy thì trong lòng có cảm giác buồn bực không nói nên lời.

Cô nói vậy, lúc này ba Lý mới nhớ lại ngày mười tháng năm đặc biệt: “Haiz, đáng tiếc cho một đứa nhỏ hiểu chuyện như thế, nếu lúc trước...”

Nếu lúc trước con gái có thể gả cho Lâm Bách Thần, sao có thể phải sống như bây giờ? Ba Lý đã gặp Lâm Bách Thần mấy lần, ông là người từng trải, có thể nhìn ra được Lâm Bách Thần có tình cảm với con gái, hơn nữa tính cách của anh ta như ánh mặt trời, là người nhã nhặn, đối xử với con gái tốt hơn Lục Huyền Lâm rất nhiều.

“Lâm Bách Thần?” Mẹ Lục giống như nắm được nhược điểm, lập tức hét lên: “Tôi nói nhà họ Lý thật sự đã cố gắng che giấu bí mật, con gái ông gả cho con trai tôi mà còn qua lại với người đàn ông khác, còn lừa gạt gia đình chúng tôi, con gái của ông đã không chung thủy, còn có tư cách gì trách con trai tôi không quan tâm cô ta?”

“Mẹ, đừng nói nữa, hai người về đi.” Lục Huyền Lâm cau mày, mẹ không biết chuyện gì, anh lại không tiện nói nhiều.

Mẹ Lục thấy con trai muốn bảo vệ Lý Tang Du: “Huyền Lâm, cô ta ngoại tình, cũng không biết tìm người đàn ông không đứng đắn nào, con còn bảo vệ cô ta sao? Mẹ không tin trên thế giới này ngoại trừ nhà họ Lý thì không có người phụ nữ làm cho con thích.”

“Bà Lục, mong bà chú ý lời nói.” Lý Tang Du đổi xưng hô, gọi thẳng bà Lục.

Có thể nhận ra được vẻ lạnh nhạt này.

“Ồ, Lý Tang Du, cô đã làm mà còn sợ người ta nói à? Tên họ Lâm kia là ai? Cậu ta có lai lịch gì, tôi muốn nhìn xem cậu ta mạnh hơn nhà họ Lục hay là mạnh hơn Huyền Lâm nhà chúng tôi?”

“Mẹ!” Cuối cùng Lục Huyền Lâm không thể nhịn được nữa hét to lên: “Người ta đã chết rồi, mẹ còn nói chuyện này làm gì?”

“Hả?” Mẹ Lục xấu hổ, vừa rồi bà ta nói nhiều như vậy, thì ra lại nói đến người chết.

“Đi đi đi, chúng tôi đi về trước, chuyện của bọn nhỏ thì tụi nó sẽ tự giải quyết.” Ba Lục cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, không biết mẹ Lục còn gây ra trò cười nào nữa, ông kéo bà ta ra ngoài.

Sao Lý Tang Du có thể bỏ qua cơ hội này?

Mọi chuyện đã ầm ĩ như thế nên phải giải quyết trong một lần.

“Đừng đi, nói chuyện ly hôn rõ ràng đã.” Lý Tang Du nói.

“Lý Tang Du, chuyện này không phải do cô quyết định, ly hôn là chuyện của hai người, tôi không đồng ý thì cũng vô dụng thôi.” Anh vừa tiễn ba mẹ đi, Lý Tang Du lại muốn gây chuyện, bây giờ cô đang bị bệnh, ba Lý cũng ở đây, Lục Huyền Lâm không thể nói nặng lời, làm cho anh rất đau đầu.
Nhấn Mở Bình Luận