Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Tiền Nhất Triết bị nóng đến kêu gào lên, nhảy nhót khắp nơi, đến khi vất vả lắm mới bóc được miếng cháo trên đùi ra, vén ống quần lên, trên cẳng chân đã đỏ một mảng.

Anh ta lập tức vọt vào phòng vệ sinh.

Chỉ nghe một loạt tiếng nước chảy thôi cũng có thể tưởng tượng ra anh ta đang dùng nước lạnh rửa chỗ bị phỏng.

Cứ như vậy, Tiền Nhất Triết lập tức trở thành “người bệnh!” thứ hai trong căn phòng này.

Trong phòng khách, Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng nhìn nhau.

Cháo này… Rất nóng sao?

Nếu lúc ấy cho Thái Vũ Hàng uống, có thể bỏng luôn cái miệng của anh ta không?

Lý Tang Du nghĩ mà cảm thấy sợ, nếu thật sự là như vậy, cô sẽ trở thành tội nhân ngàn kiếp, khỏi cần nói phía công ty giải trí sẽ xử cô như nào, chỉ những fan hâm mộ đó thôi là có thể xé cô ra thành tám mảnh.

Lúc Lý Tang Du còn đang thấy sợ hãi trong lòng, Thái Vũ Hàng cười ầm lên.

Tiếng cười làm Lý Tang Du ngỡ ngàng.

Buồn cười lắm sao?

Khi Tiền Nhất Triết khập khiễng bước ra từ phòng vệ sinh, Thái Vũ Hàng chỉ vào anh ta đang chật vật và cười nói: “Tiền Nhất Triết, ngày thường thấy anh trưng cái bản mặt kiêu ngạo ra là tôi đã muốn đấm rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được báo thù.”

Tiền Nhất Triết ngồi xuống trên sofa, tức giận nói với Lý Tang Du: “Còn đứng đấy làm gì, đi lấy thuốc mỡ lại đây.”

Lúc này Lý Tang Du mới nhớ ra mình nên làm gì, lập tức bắt đầu lục lọi các ngăn kéo, kiếm thuốc mỡ trị bỏng.

Nhìn bóng dáng Lý Tang Du, Tiền Nhất Triết vừa dùng tay quạt vết thương đang nóng rát, vừa nói: “Mắt cậu cũng kém thật đấy, tìm giúp việc cũng phải tìm người tâm thiện chút chứ, tìm một người hung ác như vậy, không sợ bị hại chết à?”

Thái Vũ Hàng cười thở hổn hển, căn bản không có thời gian trả lời vấn đề của anh ta.

Lý Tang Du, người phạm sai lầm cuối cùng cũng tìm thấy thuốc mỡ lâu năm trong góc xó xỉnh của ngăn kéo, may là nó còn trị được phỏng.

Mặc kệ còn hạn hay hết hạn, Tiền Nhất Triết bôi hết lên một mảng lớn, cuối cùng cũng tạm đỡ đau.

“Trong ấn tượng của tôi, chuyện bếp núc của cô cũng không tệ lắm, sao hôm nay mọi thứ trong phòng bếp đều lộn xộn, nồi chén gáo bồn đều bị cháy đen hết vậy?”

Thái Vũ Hàng nhìn về phía Lý Tang Du.

Lý Tang Du ngơ ngẩn đứng đó, không nói nên lời.

Nguyên do này chỉ có Thái Vũ Hàng là hiểu rõ nhất.

“Mau ăn đi, tôi mang theo mì Thịt bò dưa chua lão Đàn mà cậu thích ăn nhất tới này, vì một tô mỳ như vậy mà hôm nay tôi vất vả lắm đấy.” Tiền Nhất Triết bất lực nói.

Mì Thịt bò dưa chua lão Đàn?

Lý Tang Du nhìn về phía Thái Vũ Hàng, anh cũng thích ăn sao?

Thái Vũ Hàng nằm lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, cho cô ấy ăn đi.” Nói xong anh uống thuốc trên bàn trà.

Ở đây chỉ có ba người, ngoài trừ hai người đàn ông này ra thì chỉ còn lại một cô gái, không thể nghi ngờ gì nữa, người mà Thái Vũ Hàng ám chỉ chính là Lý Tang Du.

“Cậu còn sức quan tâm người khác à? Quan tâm bản thân mình nhiều hơn đi, nhìn xem cậu bị sốt thành ra dạng gì rồi mà rảnh vậy.” Tiền Nhất Triết nhìn thoáng qua Lý Tang Du đang đứng ngây ra đó: “Cô hâm có một tô cháo, chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng làm không xong, sao mà đần độn vậy? Cô đây là gặp trúng tôi dễ nói chuyện đấy, nếu không, cô còn phải gửi tiền thuốc men cho cái chân bị thương này của tôi rồi.”

Sự thật là như vậy, nếu phải tính toán, đêm nay Lý Tang Du xác định phải bồi thường tiền là cái chắc.

Cô yên lặng đỡ lấy tô mì Thịt bò ăn.

“À mà, có phải tôi từng gặp cô ở đâu rồi không?” Tiền Nhất Triết cảm thấy càng nhìn người giúp việc trước mặt này càng thấy quen.

Tuy Lý Tang Du không quen biết người đại diện này, nhưng người đại diện này lại từng thấy cô rồi, chỉ có điều không phải gặp chính mặt người đó, mà là từng thấy qua trên hot search.

Đó là lúc công ty tổ chức biểu diễn để lấy tiền cứu trợ, bởi vì gây sự với fans mà cô lên đầu đề hot search.

Thân là giới nghệ sĩ lại là người đại diện của Thái Vũ Hàng, Tiền Nhất Triết tất nhiên chú ý tới những tin tức hót search như vậy, thấy qua Lý Tang Du thì chẳng có gì là lạ, chỉ là sự chú ý chưa để lại ấn tượng sâu sắc lắm, cùng lắm cũng chỉ nhớ mỗi cái tên.

Cho nên lúc nhìn thấy Lý Tang Du cũng không nhớ ra.

Thái Vũ Hàng ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng: “Người này mà anh cũng không biết à, cô gái trước mặt này không phải người tầm thường đâu, muốn mời cô ấy làm giúp việc mà tôi phải phá sản đó. Anh xem diện mạo cùa cô ấy kìa, dáng dấp, khí chất, làm gì giống người bình thường được. Cô ấy chỉ đứng đó làm bình hoa thôi cũng kiếm nhiều tiền hơn chúng ta dốc sức làm cả đời rồi. Người ta là vô giá! Một sợi tóc cũng trị giá không ít tiền đâu.”

Vừa nói vậy, Tiền Nhất Triết lại đánh giá Lý Tang Du lần nữa.

Vẻ đẹp của Lý Tang Du tất nhiên là không cần phải nói rồi, thấy thế nào cũng là một người con gái, nhưng Thái Vũ Hàng cố tình hạ thấp giá trị một người như vậy, còn tràn ngập hương vị chua chát khi châm biếm người khác, thật sự làm cho anh ta rất khó hiểu.

Kỳ lạ hơn nữa là dù bị Thái Vũ Hàng châm chọc mỉa mai như vậy, Lý Tang Du lại không tức giận, giống như quen bị nói như vậy rồi.

“Cô là ai?” Tiền Nhất Triết nhịn không được đành hỏi.

“Tôi…” Lý Tang Du còn chưa nói xong, đã bị Thái Vũ Hàng cướp lời.

“Tập đoàn Lục Thị…”

“Tôi là Lý Tang Du, là tình nhân của tổng giám đốc Lục!” Lúc này là Lý Tang Du tiếp được đề tài của Thái Vũ Hàng.

Như thế khiến Tiền Nhất Triết sửng sốt, làm gì có người phụ nữ nào quang minh chính đại thừa nhận thân phận tình nhân của mình như vậy? Hơn nữa, trên mặt cô không có một chút gì ngượng ngùng.

Lúc này anh ta mới cảm thấy người phụ nữ tên Lý Tang Du này thật sự không giống người.

Có thể được Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị coi trọng, làm bồ nhí cũng không phải đơn giản, giờ lại được Thái Vũ Hàng dẫn trở về nhà, chuyện này…

Tiền Nhất Triết nghĩ như nào cũng không nghĩ thông, cuối cùng anh ta to gan phán đoán, nhìn về phía Thái Vũ Hàng: “Cậu đào góc tường nhà người ta à?” Thái Vũ Hàng chưa kịp mở miệng thì đã tự mình nói: “Đụng vào người phụ nữ nào cũng được, tuyệt đối đừng đụng vào người phụ nữ của tổng giám đốc Lục, cậu đang tự hủy tiền đồ đấy.”

Làm người đại diện cho Thái Vũ Hàng nhiều năm như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh mang người phụ nữ nào về nhà cả, không mang thì không mang đi, đùng cái làm chuyện kinh thiên động địa như vậy, đúng là làm Tiền Nhất Triết có chút không chịu nổi.

“Làm gì nói nhảm nhiều vậy, tôi muốn ngủ.” Uống thuốc xong, Thái Vũ Hàng bắt đầu mệt rã rời.

Không nói được đề tài này nữa, có Tiền Nhất Triết ở đây, Lý Tang Du cũng không còn chuyện gì nữa, cô đành tiếp tục ăn mì, nhìn anh ta đỡ Thái Vũ Hàng vào phòng ngủ, sắp xếp mọi thứ.

Không biết hai ông lớn làm gì trong đó mà mãi không thấy Tiền Nhất Triết đi ra, thời gian cũng trễ rồi, Lý Tang Du ăn mỳ xong thì nằm ở trên sofa.

Một ngày lăn lộn khiến cô mệt mỏi không chịu nỗi, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay



Hôm sau, Lý Tang Du thức giấc sớm.

Có lẽ là do bị bệnh nên Thái Vũ Hàng chưa dậy, thậm chí cũng không thấy bóng dáng Tiền Nhất Triết đâu, cô đành rửa mặt sơ sơ rồi rời đi.

Để không khiến cho người trong công ty nghi ngờ, cô cố ý về biệt thự nhà họ Lục tắm rửa thay quần áo.

Tại biệt thự nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm cũng không có ở nhà, điều này làm cô hơi bất ngờ.

Nhưng chủ nhân không có ở nhà, người làm thì có, nên vẫn không thoát được.

Lý Tang Du tắm xong, định bước ra khỏi cửa thì một giọng nói vang lên phía sau.

“Cô lại đi cả đêm không về à!” Không biết dì Vương xuất hiện trong phòng khách từ khi nào.

Lý Tang Du lười giải thích, hỏi thẳng: “Cậu chủ nhà dì đâu?”
Nhấn Mở Bình Luận