Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Lý Tang Du không phủ nhận nói:“Ừ! Rất có tiền.”

Cô trả lời rất bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác.

Nhưng càng như vậy càng làm cho người ta nổi giận.

“Cô thích tiền như thế à? Vì tiền nên cô không cần gì cả sao? Ranh giới cuối cùng của cô đâu? Lòng tự trọng của cô đâu? Cho dù vì tiền, nhưng hiện tại cô đi theo Lục Huyền Lâm thì không được suy nghĩ chuyện gì khác, lại còn qua lại với người khác, đây là chuyện gì? Thay lòng đổi dạ à?”

Giọng Thái Vũ Hàng rất kích động, mà Lý Tang Du là đương sự nhưng vẫn bình tĩnh.

Mỗi lần anh ta dùng lời nói sỉ nhục cô thì cô vô cùng bình tĩnh, cũng không phản bác, cũng không giải thích.

Khó trách lần nào Lục Huyền Lâm cũng nổi giận lôi đình, chỉ trong ngày hôm nay, Thái Vũ Hàng cũng không biết cô chọc tức mình bao nhiêu lần.

Lục Huyền Lâm có thể chịu đựng sống sót được hai năm, đúng là kỳ tích!

“Có ai không thích tiền chứ? Nếu anh không thích thì vì sao lại làm ngôi sao nổi tiếng? Nếu anh không làm ngôi sao nổi tiếng thì sẽ có được cuộc sống hiện tại à?” Câu hỏi của Lý Tang Du làm cho Thái Vũ Hàng nhất thời không trả lời được.

Tham tiền là bản tính của con người, chẳng qua Lý Tang Du không thèm che giấu điều này mà thể hiện rõ ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, một người đứng, một người ngồi, không ai mở miệng nói chuyện.

Thái Vũ Hàng vốn bị bệnh, tức giận đến mức ngồi trên sofa, điện thoại vẫn còn trong tay của anh ta.

Dù sao Lý Tang Du không thể trả lời câu hỏi Triệu Nguyệt Sương nên cô cũng không đi lấy điện thoại lại, đứng lên thu dọn chén trên bàn ăn.

Nhưng giao diện Mesenger vẫn chưa đóng lại, Triệu Nguyệt Sương tiếp tục nhắn tin.

Triệu Nguyệt Sương: Nói chuyện, nói chuyện đi, có phải cô muốn tôi nóng ruột đến chết đúng không, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Thái Vũ Hàng nằm trên sofa, vừa rồi cô chọc tức anh ta một trận, trong lòng rất bực bội, tiện tay trả lời một câu: Đừng hỏi nữa, hiện tại chúng tôi không rảnh!

Lúc này, tin nhắn trên màn hình mới dừng lại.

Thái Vũ Hàng xem tin nhắn khác trên điện thoại.

Nhưng trong lòng Triệu Nguyệt Sương không yên, suy nghĩ một lúc mới nhắn: Không rảnh? Chẳng lẽ bọn họ...

Triệu Nguyệt Sương nghĩ tới đây thì không bình tĩnh nổi, nhắn hỏi: Tang Du đâu? Anh đã làm gì cô ấy? Anh là ai?

Thái Vũ Hàng nhắn tên mình: Thái Vũ Hàng!

Anh ta cố ý nhắn tên của mình. Có lẽ Lý Tang Du sẽ tức giận anh ta, anh ta vẫn chưa tìm được “niềm vui” cho cô.

Đây gọi là có qua có lại!

Con người là như vậy, có lúc rất muốn biết sự thật, đến khi sự thật xuất hiện, ngược lại có xu hướng thiên vị.

Hiện tại Triệu Nguyệt Sương là như vậy, cô nhìn tên thần tượng của mình trên màn hình thì ngây người hỏi: Cô nhắc đến thần tượng của tôi làm gì? Anh ta chọc giận cô sao?

Cô hoàn toàn quên mất mình đã gửi một loạt câu hỏi trước đó.

Đến khi Lý Tang Du không trả lời, não bộ Triệu Nguyệt Sương mới bắt đầu hoạt động lại.

Thái Vũ Hàng!

Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm ba chữ này trên màn hình.

Cái gì?

Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng ở bên nhau?

Triệu Nguyệt Sương hơi khó tin, vội vàng tìm lại tin nhắn bằng giọng nói, sau khi cô nghe liên tục bảy tám lần mới xác định giọng nói này là của Thái Vũ Hàng.

Trong lòng lập tức gấp gáp, các tin nhắn được gửi đi một cách không thể kiểm soát.

Đáng tiếc, không chờ được đến lúc đối phương trả lời.

Thái Vũ Hàng tắt Mesenger của Lý Tang Du rồi ném điện thoại qua một bên.

Lý Tang Du không biết những chuyện này.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Ở đây bệnh nhân Thái Vũ Hàng là lớn nhất, vì thế người đi mở cửa chỉ có thể là Lý Tang Du.

Sau khi cô mở cửa ra, người đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Lý Tang Du: “Thật ngại quá, tôi gõ nhầm nhà.” Anh ta nói xong thì xoay người rời đi.

Lý Tang Du cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa lại.

Cô còn chưa rời khỏi tay cầm cửa thì tiếng gõ cửa lại vang lên, cô mở cửa ra nhìn thấy người bên ngoài vẫn là người đàn ông kia.

Người đàn ông nhìn số nhà, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Đúng là chỗ này rồi, cô là ai?”

Lý Tang Du nghe xong thì bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Anh là người đưa thuốc cho Thái Vũ Hàng sao?”

“Đúng vậy, tôi là người đại diện Tiền Nhất Triết của cậu ta.”

“Anh mau vào đi, vừa rồi tôi không nhận ra anh.” Lý Tang Du nghiêng người cho anh ta đi vào.

Tiền Nhất Triết đi vào nhà, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Tang Du đang đóng cửa. Anh ta không biết trong nhà Thái Vũ Hàng có phụ nữ từ lúc nào.

“Anh đặt thuốc xuống đi, lúc anh rời đi thì tiện đường đưa cô ấy về.” Thái Vũ Hàng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nên nằm ở trên sofa yếu ớt nói.

Tiền Nhất Triết nghe giọng điệu của anh ta thì cũng không để bụng, cũng không để ý Lý Tang Du, anh ta cho rằng cô là người đến chăm sóc cho Thái Vũ Hàng tạm thời.

Tiền Nhất Triết đặt túi trong tay xuống bàn, sau đó nhìn về phía Thái Vũ Hàng: “Còn sốt không? Bao nhiêu độ?”

“39,2°.” Lý Tang Du nói đến đây thì không thể không thể hiện sự không vui: “Tôi còn tưởng rằng giới giải trí thật sự không có tình người đấy, lúc bị bệnh cũng không ai chăm sóc, thậm chí không có ai hỏi thăm.”

“Hả?” Tiền Nhất Triết nhìn thoáng qua Lý Tang Du, lại nhanh chóng nhìn về phía Thái Vũ Hàng: “Cậu nói với tôi là 36.5°mà?”

“Có khác nhau sao?” Vẻ mặt Thái Vũ Hàng bực bội: “Hiện tại tôi là bệnh nhân, hai người im lặng cho tôi, để tôi yên tĩnh một chút.”

“Cậu mới im miệng cho tôi, lại không nghiêm túc với bản thân, tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Không ngờ Tiền Nhất Triết cũng dùng tới chiêu giống như Lý Tang Du.

Thái Vũ Hàng vừa nghe đến hai chữ bệnh viện thì lập tức ngoan ngoãn.

Theo như sự hiểu biết của Lý Tang Du với Thái Vũ Hàng, ngoài miệng anh ta ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại đang mắng người ta.

Tiền Nhất Triết chặn lại miệng Thái Vũ Hàng thì bắt đầu lải nhải: “Tôi đã sớm nói cậu phải xử lý vết thương cho tốt, nhưng cậu không nghe, bây giờ thì tốt rồi, nhiễm trùng đến phát sốt, nếu cứ kéo dài thì sẽ có di chứng, công ty không buông tha cho tôi, cậu và tôi cùng ra đường ăn xin đấy.”

Thì ra vết thương bị nhiễm trùng, anh ta bị thương ở đâu?

Có người đại diện ở đây, Lý Tang Du không tiện hỏi quá nhiều.

Tiền Nhất Triết vừa lải nhải vừa lấy ra một hộp cháo Bát Bảo ra: “Cô đi hâm nóng lại một chút, sau khi cậu ta ăn xong thì uống thuốc, tránh cho bụng đói uống thuốc sẽ có tác dụng phụ.”

“Được!” Lý Tang Du cầm hộp cháo đi vào phòng bếp, cô đổ ra chén rồi đặt vào lò vi sóng.

Cô cũng không biết Thái Vũ Hàng có được xem là ăn chưa hay không, chén bánh canh khi nãy cô mang ra thì anh ta đã ăn được một nửa, không thể tưởng tượng được anh ta ăn hết thế nào.

Một lúc sau Lý Tang Du đeo găng tay lấy chén cháo ra, sau đó mang ra ngoài đưa tới trước mặt Tiền Nhất Triết: “Anh Tiền, tôi hâm cháo rồi.”

Tiền Nhất Triết vừa đặt đồ lên bàn trà xong, không chút suy nghĩ cầm lấy chén cháo, anh ta vừa đụng vào chén thì la lên một tiếng rồi rụt tay lại.

Lý Tang Du cũng đồng thời buông tay, chén cháo không có ai cầm nên rơi xuống đất, “choang” một tiếng, chén cháo lập tức trở thành bông hoa cháo.

Trên đùi Tiền Nhất Triết có dính cháo, cháo được hâm nóng có nhiệt độ rất cao, lúc dính vào da thì rất nóng rát, mặc dù cách một lớp quần mỏng thì độ nóng cũng không giảm đi chút nào.
Nhấn Mở Bình Luận