Lọc Truyện
Nghe được một lời đáp ứng của Trần Viễn, gã đàn ông mặc áo vest đỏ lúc này mới nhịn không được, cười to một tiếng. Đồng thời, khẩu súng ở trên tay hắn, đột nhiên được ném ra ngoài, trực tiếp rơi xuống dưới chân của Trần Viễn.

“Trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần anh đoán đúng bên trong khẩu súng này của tôi hiện tại còn bao nhiêu viên đạn, thì tôi sẽ đem cô ta thả ra. Ngược lại, chỉ cần anh đoán sai thì…”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc áo vest đỏ trở nên trầm xuống. Đồng thời, bên trong ánh mắt của hắn, lộ ra một vệt hàn ý.

“Cô ta, nhất định sẽ chết!”

Nghe được lời này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt. Chỉ có điều, anh biết lúc này mình đã không có cách nào để lựa chọn. Chính vì vậy, anh hơi cúi thấp người xuống, dự định đem khẩu súng ở dưới đất nhặt lên. Nhưng đúng lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ lại lần nữa hét to lên một tiếng.

“Khoan đã!”

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại. Nhưng mà, anh vẫn ngừng lại động tác của mình, lần nữa ngước đầu nhìn về phía gã đàn ông đang ngồi ở phía đối diện.

“Anh muốn thế nào?”

Thấy phản ứng của Trần Viễn như vậy, gã đàn ông mặc áo vest đỏ mới hài lòng, vỗ tay vài cái.

Bộp! Bộp!

Sau đó, gã mới lấy ra một con dao găm, cùng với một chiếc đồng hồ bấm giờ. Ánh mắt của gã lúc này nhìn về phía Trần Viễn, trên khóe mắt lộ ra một tia ý cười.

“Tốt, trò chơi chính thức bắt đầu. Thời gian của anh chỉ có ba mươi giây, hy vọng là anh hãy cố gắng đáp đúng! Ha ha ha!”

Gã vừa mới nói xong, liền đem đồng hồ cầm tay bấm xuống, tốc độ nhảy số của mặt đồng hồ không ngừng liên tục thay đổi. Đồng thời, con dao găm cầm ở trên tay của hắn, cũng bắt đầu hướng về phía cổ họng của Lưu Thục Hiền đưa tới.

Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng áp lực. Mà trong ánh mắt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng hiện lên vô tận sợ hãi. Cô không rõ, vì sao những kẻ này lại muốn bắt cóc cô, để uy hiếp Trần Viễn.

Nhưng sau khi thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Viễn lúc nhìn về phía mình. Đồng thời thấy được bộ dáng nghiêm túc của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền vậy mà bất chợt hiện lên một tia ngọt ngào. Đồng thời, cô cũng âm thầm quyết định. Chỉ cần Trần Viễn một khi đáp sai, cô sẽ tự sát, sẽ không để anh bị những người này uy hiếp.

Đối với suy nghĩ ở trong lòng của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn không thể nào biết được. Anh đem khẩu súng cầm ở trên tay, hơi thoáng ước định một chút. Sau đó, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia nghi hoặc. Bởi vì, theo như cảm nhận từ cân nặng của khẩu súng này, rõ ràng bên trong băng đạn không có bất kỳ một viên đạn nào.

Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm cầm súng của mình, Trần Viễn tuyệt đối là sẽ không có đoán sai. Thế nhưng, lúc này trong lòng của anh vậy mà do dự. Anh không dám đem sinh mạng của Lưu Thục Hiền để đưa ra đánh cược.

“Thời gian còn lại mười giây!”

Ngay lúc này, âm thanh của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã lần nữa vang lên. Đồng thời, con dao găm ở trong tay hắn càng lúc càng siết chặt về phía cổ họng của Lưu Thục Hiền.

Hơi hít xuống một hơi thật sâu, rốt cuộc Trần Viễn cũng đem suy đoán ở trong đầu của mình nói ra.

“Tôi đoán, bên trong khẩu súng này không có đạn.”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, gã đàn ông mặc áo vest đỏ mới hơi kinh ngạc một chút. Sau đó, hắn vậy mà lần nữa vỗ tay, cười lên một cách vui vẻ.

“Ha ha ha, quả nhiên không hổ là đệ nhất chiến thần, ngay cả một việc như vậy cũng để cho anh đoán được. Nhưng mà…”

Nói đến mấy lời cuối cùng, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc vest đỏ trở nên cực kỳ trầm thấp. Đồng thời, con dao găm ở trên tay của hắn, hơi hơi cứa nhẹ lên da thịt ở trên cổ họng của Lưu Thục Hiền, để cho nơi cổ của cô lúc này chảy ra mấy giọt máu tươi.

“Mày…”

Thấy được cảnh này, Trần Viễn không khỏi hốt hoảng, hô lên một tiếng. Nhưng mà, ánh mắt của gã đàn ông mặc áo vest đó đột nhiên ngưng lại, nhìn về phía anh, để anh không dám bước thêm nửa bước.

“Vừa rồi, tôi chỉ muốn thử anh một chút mà thôi. Hiện tại, trò chơi mới xem là chính thức bắt đầu.”

Nói xong, gã lúc này mới quay sang, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trắng đang đứng ở phía sau lưng của mình.

Nhìn thấy gã này xoay đầu, người đàn ông đeo mặt nạ trắng liền hiểu ý, từ trong ngực áo rút ra một khẩu súng ngắn. Sau đó, người này vậy mà trực tiếp bước xuống phía dưới bậc thang, đi về phía trước mặt của Trần Viễn. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không đến một mét, người này mới ngừng lại.

Đồng thời, hắn ta đem khẩu súng ngắn tháo ra, để lộ ra vòng xoay có sáu lỗ gắn đạn đã trống rỗng. Cuối cùng, sau khi đem một viên đạn từ trong túi đạn lấp vào bên trong, hắn liền đeo ổ trục ở trên băng đạn quay một vòng.

Cạch!

Nghe được một tiếng va chạm từ trong ổ trục vang lên, người này mới đem khẩu súng ngừng lại, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra. Hã𝔂 𝘁ì𝒎 đọc 𝘁𝘳a𝗇g chí𝗇h ở == T R 𝙪 M T R 𝗨 𝖸 𝐸 N.𝒱𝗇 ==

“Tôi với anh, mỗi người một phát. Chỉ cần người sống cuối cùng, thì người đó sẽ là người giành được thắng lợi. Anh muốn ai là người bắt đầu trước, tôi có thể cho anh được quyền lựa chọn.”

Rõ ràng, người này đối với trò chơi “sinh tử” hoàn toàn không có một chút e sợ nào. Ngược lại, ở trong ánh mắt của hắn, Trần Viễn còn cảm nhận được một tia điên phấn.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nghĩ thầm, làm sao hiện tại thế giới này đều trở nên điên khùng như vậy?

Nhưng cho dù trong lòng đang nghĩ như vậy, Trần Viễn cũng không dám chần chừ chút nào. Anh trực tiếp cầm lấy khẩu súng, sau đó đặt thẳng lên trê đình đầu của mình, nhẹ nhàng bóp cò một cái.

Cạch!

Một tiếng mổ cò vang lên, nhưng tiếng súng nổ cũng không có phát ra. Ngược lại, sắc mặt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ hơi lộ ra vẻ thất vọng.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo mặt nạ trắng, cũng đoạt lại khẩu súng, từ từ đưa đầu mũi súng, chĩa thẳng về phía trước trán của mình.

Cạch!

Vẫn là một thứ âm thanh khô khan, mang theo âm hưởng chết chóc vang lên. Nhưng giống như Trần Viễn vừa rồi, đạn ở trong ổ súng cũng không có phát nổ.

“Tới lượt anh!”

Lần nữa đem khẩu súng đưa tới trước mặt của Trần Viễn, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ trắng mang theo mấy phần chờ đợi.

Hơi chần chừ một chút, Trần Viễn vẫn vô cùng dứt khoát, trực tiếp đem họng súng đặt thẳng trên trán của mình. Sau đó, anh mạnh mẽ nhấn xuống tay cò.

Cạch!

“Phù, xem ra lần này tôi vẫn còn rất may mắn!”

Thấy viên đạn ở trong ổ súng không có phát nổ, Trần Viễn lần nữa đem khẩu súng đưa cho đối phương. Đồng thời, trên khuôn mặt của anh lộ chút nụ cười, nhìn về phía gã đàn ông đang đứng ở phía trước mặt.

Đối với lời nói của Trần Viễn, người này trực tiếp không có nghe thấy. Mà ngồi ở phía trên ghế bành, lúc này gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã sắp không thể nhịn được hưng phấn.

Theo như quy định của trò chơi, mỗi người sẽ lần lượt, thay phiên nhau bắn một phát đạn. Cho đến khi viên đạn duy nhất ở trong ổ đạn được bắn ra, thì trò chơi mới xem như kết thúc.

Hiện tại, qua ba lượt bắn, cả hai đều không có ai đem viên đạn bắn ra ngoài. Nếu như lần này ổ đạn vẫn không phát nổ. Vậy thì, lần bắn tiếp theo rất có thể sẽ là lần bắn định đoạt, xem ai là người có thể may mắn sống đến cuối cùng.

Cạch!

Lần nữa siết cò, ổ đạn vẫn vang lên một tiếng lạch cạch, viên đạn duy nhất ở trong khẩu súng lúc này vẫn không được bắn ra ngoài.

Chỉ có điều, lúc nhận khẩu súng từ trên tay của gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, ánh mắt của Trần Viễn vậy mà lóe lên một tia kinh dị. Bởi vì, vừa rồi anh âm thầm phát hiện ra được, viên đạn ở trong khẩu súng vậy mà đang nằm ở vị trí song song với nòng súng.

Nếu như vậy, lần này anh bắn ra, nhất định sẽ khiến viên đạn phát nổ. Đến lúc đó, cho dù anh có thể may mắn thoát chết được, thì trò chơi này cũng tính là anh thất bại.

Đừng nhìn vừa rồi Trần Viễn vẫn còn vô cùng bình tĩnh. Kỳ thật, trong lòng của anh cực kỳ rõ ràng, chỉ cần bản thân sai sót một lần, thì tính mạng của Lưu Thục Hiền nhất định sẽ bị đe dọa. Dù sao, hiện tại phía trước mặt anh đã bị gã đàn ông đeo mặt nạ trắng ngăn lại. Trong khi đó, Lưu Thục Hiền thì bị tên mặc vest đỏ khống chế.

Nếu như anh bỏ qua lần bắn này, trực tiếp ra tay cứu người. Như vậy, cơ hội thành công của anh chỉ là một con số không.

“Tới lượt của anh rồi, anh hãy bắn đi!”

Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn từ sau khi cầm lại khẩu súng, vẫn đừng chần chừ không có làm ra hành động. Gã đàn ông mặc áo vest đỏ hơi có chút khó chịu, một tay lôi lấy đầu tóc của Lưu Thục Hiền, một tay quơ lấy dao găm, hướng về phía Trần Viễn lên tiếng thúc giục.

Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi gấp gáp, vội vàng đem khẩu súng giơ lên. Nhưng lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, lại đột nhiên quát lớn.

“Cẩn thận!”
Nhấn Mở Bình Luận