Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”

Đợi cho Trần Viễn đã bị dẫn đi xa, lúc này mấy tên thành viên còn lại của đám võ giả, mới gấp gáp quay sang hỏi thăm đội trưởng của mình.

Chỉ là, vẻ mặt của tên đội trưởng hiện tại đã trở nên trắng xám. Vừa rồi, động tác của Trần Viễn thật sự quá nhanh. Cho dù bản thân hắn đã là một cao thủ cấp bậc đại sư, nhưng hắn lại không có cách nào phát hiện ra được động tác của Trần Viễn khi tấn công về phía mình.

“Không có việc gì, tất cả giải tán hết đi, về lại vị trí làm việc!”

Mặc dù một bên cánh tay đã bị Trần Viễn bẻ cho gãy gập, nhưng tên đội trưởng vẫn cố gắng gượng đau, ra hiệu cho các thành viên còn lại lui về vị trí của mình.

Mà lúc này, sau khi đi theo hai tên võ giả đeo mặt nạ đi về phía một chỗ cầu thang đá đã bị rêu phong bám đầy, bước chân của hai gã võ giả đeo mặt nạ cũng bắt đầu chậm lại, ánh mắt của Trần Viễn cũng đảo qua một vòng, kiểm tra tình huống xung quanh.

Lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra đứng ở xung quanh, vậy mà có hơn mười mấy cao thủ võ giả cấp bậc võ sư nhị đẳng trở lên, đang đi lại ở gần đây để tuần tra. Điều này, càng để cho Trần Viễn tỏ ra nghiêm nghị. Đồng thời, anh đối với ông chủ ở phía sau lưng của đám người này vô cùng tò mò.

Người này rốt cuộc là ai, lại có thế lực lớn như vậy? Một hơi có thể điều hơn mấy chục cao thủ võ sư nhị giai trở lên đứng ở xung quanh để tuần tra. So với một số tổ chức lớn của quốc tế, anh cũng chưa từng nghe ai có được thế lực lớn đến như vậy.

“Dừng lại!”

Còn không đợi cho đám người Trần Viễn bước qua bậc thang, đi vào bên trong tòa nhà nằm ở phía trên thềm thang đá. Lúc này, một nhóm võ giả mặc trang phục màu đen, đi tới ngăn lại nhóm người của Trần Viễn. Sau đó, một người dùng lấy máy quét, đem quần áo ở trên người của Trần Viễn quét tới quét lui một hồi. Sau khi xác định trên người của Trần Viễn không mang theo bất kỳ vật dụng kim loại nào. Lúc này, bọn họ mới cho anh tự mình đi vào bên trong.

Vừa mới bước chân vào trong căn phòng mang theo mấy phần ẩm mốc, cảnh tượng ở ngay trước mắt đã làm cho Trần Viễn không khỏi hít sâu vào một hơi, cố kìm nén đi sự tức giận ở trong lòng.

Lúc này, ngay phía chính diện với Trần Viễn là hai gã đàn ông mặc đồ tây. Một gã đeo mặt nạ màu trắng, phía trên chỉ có hai cái lỗ mắt. Gã còn lại, thì ngồi ở trên một chiếc ghế bành, hai chân bắt chéo, trên người mặc lấy một bộ đồ vest màu đỏ hết sức bắt mắt. Hơn nữa, trên mặt của kẻ này cũng đeo một cái mặt này hình tượng hết sức dữ tợn, phía trên lộ ra bốn cái răng nanh dài nhọn. Đồng thời, một tay của hắn thì nắm lấy mái tóc của Lưu Thục Hiền, dí sát xuống dưới đất.

Lúc nhìn thấy Trần Viễn bước vào trong phòng, động tác của hắn hơi khẽ ngừng lại một chút. Sau đó, từ sâu trong hốc mắt của kẻ này, lộ ra một nụ cười tràn đầy tàn nhẫn.

“Cuối cùng, anh cũng đến rồi à?!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Viễn thật sự rất phẫn nộ. Nhưng hiện tại, anh biết mình không thể nào hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì, thực lực của hai kẻ này, vậy mà mạnh đến khó tin. Nhất là gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, đang đứng ở phía sau lưng của gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ.

Từ trên người của hắn, Trần Viễn vậy mà cảm nhận được một luồng áp lực không nhỏ. Người này, thực lực ít nhất cũng đã đạt đến cấp bậc tông sư hậu kỳ trở lên.

“Mục tiêu của các người là tôi, cũng không phải là cô ấy. Các người hãy để cô ấy rời khỏi chỗ này đi, tôi sẽ tiếp các người một cách chu đáo.”

Lúc nói ra lời này, Trần Viễn vẫn không quên đưa mắt nhìn về phía Lưu Thục Hiền. Nhìn thấy trên người của cô cũng không có dấu hiệu xâm phạm, đồng thời trạng thái chỉ hơi hoảng loạn một chút, trong lòng Trần Viễn lúc này mới hơi thoáng yên tâm một chút.

Chỉ là, ngay khi nghe được Trần Viễn nói ra lời này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ, vậy mà nhịn không được, cười to một tiếng.

“Ha ha ha, tôi nghe người ta nhắc đến, anh đã từng là một vị chiến thần trong đội Long Vệ số ba. Ngay cả Hỏa Phượng cũng phải cúi đầu, không dám phân tranh. Hóa ra, đó chỉ là lời đồn đại mà thôi. Anh cũng không có lợi hại đến như tôi nghĩ.”

Vừa nghe được lời nói chuyện của kẻ này, sắc mặt của Trần Viễn hơi khẽ biến một cái.

Nhưng ngay sau đó, anh liền lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía đối phượng.

“Nếu các người đã biết rõ thân phận của tôi như vậy, thì có việc gì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được. Cần gì phải đối với một người phụ nữ tay không tấc sắt, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào để ra tay.”

Lúc này, trong lòng của Trần Viễn cũng đang âm thầm tính toán. Anh muốn biết rõ, mục đích thật sự của những người này là gì. Nếu như là có liên quan đến hình xăm ở trên ngực trái của anh, thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nó lộ ra bên ngoài. Cho dù là đánh đổi cả tính mạng, anh cũng sẽ tìm mọi cách để đưa Lưu Thục Hiền cứu ra ngoài.

Còn nếu như đám người này vì mục tiêu khác mà đến đây tìm anh, vậy thì anh càng không cần phải sợ. Dù sao, danh hiệu chiến thần trước đây của anh cũng không phải chỉ là để trưng cho đẹp.

“No no no, anh đã hiểu sai ý của tôi rồi. Tôi cũng không có ra tay với người phụ nữ này của anh. Chẳng qua, là tôi muốn mời cô ấy đến đây, để chứng kiến một trò chơi giữa tôi và anh.”

Nói đến chỗ này, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc vest đỏ ngừng lại. Sau đó, hắn quay sang, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trắng, đứng ở phía sau lưng của mình, nói ra.

“Tôi nói như vậy có đúng không Ivan?!”

Lời này của hắn vừa mới nói ra, người đàn ông đeo mặt nạ trắng tên là Ivan không hề do dự chút nào, liền gật đầu đáp lại.

“Vâng, thưa ông chủ!”

Chỉ có điều, giọng nói của người này hơi có chút tạp âm, cũng có mấy phần cứng ngắt. Rất rõ ràng, gã cũng không phải là người ở trong nước. Hơn nữa, nhìn bộ đáng che che lấp lấp của đám người này, Trần Viễn liền có thể suy đoán ra được. Những kẻ này, nhất định là có liên quan đến một tổ chức nào đó, mà trước đây anh đã từng đụng chạm qua.

“Trò chơi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?”

Biết rõ đã không cách nào có thể thuyết phục được những kẻ này thả người, Trần Viễn cũng không muốn dài dòng nữa, anh bắt đầu đi tới, hướng về vị trí của Lưu Thục Hiền di chuyển.

“Đứng lại!”

Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi hốt hoảng, lớn tiếng hô lên một trận. Nghe vậy, bước chân của Trần Viễn chỉ hơi dừng lại một chút. Sau đó, anh lại lần nữa đi tới, thu gần khoảng cách với Lưu Thục Hiền.

“Mẹ kiếp, tao bảo mày đứng lại, mày có nghe không?”

Nhìn thấy Trần Viễn không nghe theo lời yêu cầu của mình, lúc này gã đàn ông mặc áo vest đỏ tỏ ra vô cùng tức giận. Thậm chí, hắn còn trực tiếp rút ra một khẩu súng ngắn, kê thẳng lên trên đầu của Lưu Thục Hiền quát lên.

“Nếu mày còn dám tiến thêm một bước, thì đầu của nó sẽ ngay lập tức nở hoa.”

Lúc này, động tác của Trần Viễn nhất thời dừng lại. Đồng thời, khoảng cách của anh cùng với Lưu Thục Hiền đã được rút ngắn đến chỉ còn hơn mười mét. Thế nhưng, với khoảng cách như vậy, Trần Viễn vẫn cảm thấy không đạt đến mức độ an toàn. Bởi vì, tốc độ của anh dù nhanh nhất, cũng không thể trong tích tắc, từ khoảng cách mười mét đem Lưu Thục Hiền an toàn cứu lui ra ngoài.

“Đừng nghĩ rằng trong đầu anh đang nghĩ thứ gì, tôi đây không biết. Nếu bây giờ anh dám làm ra bất kỳ động tác bất thường nào, tôi sẽ trực tiếp nổ súng. Tôi tin tưởng, ở cự ly hơn mười mét này, anh cũng không thể nào an toàn đem người phụ nữ này cứu thoát ra ngoài. Tôi nói như vậy có phải không?”

Lần này, sau khi nhìn thấy động tác của Trần Viễn đã thật sự ngừng lại, trong ánh mắt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi lộ ra vẻ đầy đắc ý.

Rõ ràng, kẻ này cũng không phải ngu ngốc. Hắn làm sao không đoán ra được ý định chân thực của Trần Viễn. Chỉ có điều, hắn lại cực kỳ tự tin. Bản thân hắn sẽ không cho rằng, ở cự ly hơn mười mét này, tốc độ di chuyển của Trần Viễn có thể nhanh hơn tốc độ bóp cò của hắn.

Mà quả thật, nghe được tên này vậy mà suy đoán ra được ý đồ chân thật của mình, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên cảm giác thất bại nặng nề. Anh biết rõ, lúc này mình cũng không thể chọc giận hai kẻ ở trước mặt. Dù sao, bằng vào thực lực của bọn họ, từ cự ly mười mét này, anh cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho Lưu Thục Hiền, khi cứu cô ra khỏi tay của bọn họ.

“U… u…”

Đúng vào lúc này, hai mắt của Lưu Thục Hiền đột nhiên mở ra. Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đang đứng ở phía trước mặt của mình, cô vậy mà nhịn không được, liên tục kêu lên. Đồng thời, ánh mắt của cô mang theo mấy phần sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn để ra hiệu, hy vọng anh có thể nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.

Đối với biểu hiện lúc này của cô, Trần Viễn nhìn rõ ở trong mắt. Ngay lập tức, anh liền lắc đầu đáp lại.

“Cô đừng sợ! Đã có tôi ở đây rồi, không có ai có thể làm hại được đến cô.”

Lúc nói ra lời này, toàn bộ khí thế ở trên người của Trần Viễn đều tản mát ra ngoài. Đồng thời, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ thanh tỉnh, nhìn chăm chú về phía gã đàn ông mặc áo vest đỏ, đang ngồi ở phía trước mặt của mình.

“Nói đi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?!”
Nhấn Mở Bình Luận