Lọc Truyện

Yêu Nghiệt Đồng Cư

Tiêu Phàm hơi ngẩn người ra.

Đã nhìn thấy trở mặt, lại chưa từng thấy trở mặt nhanh như vậy.

Lúc hắn còn đang cảm khái hành động của Đỗ Hồng Tuyết không thôi, nàng lại đột nhiên chạy lên sân thượng, cả dép cũng không đi.

"Này...Cô muốn đi đâu..."

Tiêu Phàm một câu còn chưa nói hết, Đỗ Hồng Tuyết đã không thấy bóng dáng đâu. Lòng hắn không khỏi lộp bộp, chẳng hai ngưu bức hò hét gia hỏa giẫm phi kiếm lại tới nữa?

Vừa nghĩ, Tiêu Phàm cũng vội vàng chạy theo sau.

Chỉ thấy Đỗ Hồng Tuyết đứng ở sân thượng, nhìn ánh trăng, suy nghĩ xuất thần, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.

Từ lúc Tiêu Phàm gặp Đỗ Hồng Tuyết đến giờ, hắn đều chưa từng thấy mặt nàng sẽ xuất hiện vẻ nghiêm túc như thế này.

"Làm sao vậy?"

"Ngày mai là trăng non?" Đỗ Hồng Tuyết không đầu không cuối hỏi một câu.

Tiêu Phàm sững ra, sau đó xem nhìn lên mặt trăng. Trăng hôm nay chỉ còn lại một tia cong cong, như cái móc câu.

Trách không được đêm nay trời lại đặc biệt tối.

"Ân, hình như là thế..."

"Ngày mai ngươi tốt nhất là không nên đi ra ngoài."

Tiêu Phàm nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày: "Vì sao?"

"Trăng non, chính là thời điểm âm khí nặng nhất trong thiên địa!" Đỗ Hồng Tuyết lông mày hơi nhăn lại.

"Cái chuyện đấy đâu có liên quan tới tôi?" Tiêu Phàm vẫn không rõ.

"Ngươi đần ah, ngươi chưa nghe nói qua bách quỷ dạ hành?"

"Giống như là nghe qua..."

"Trăng non, âm khí nhất thịnh. Rất nhiều Yêu tộc cũng sẽ ở ngày đó có động tĩnh không tầm thường, ta sợ..."

Thì ra là thế, Tiêu Phàm không nhịn được cười: "Cô hình như cũng là yêu a?"

Đỗ Hồng Tuyết trừng mắt nhìn Tiêu Phàm: "Ta hiện tại giống như bị người nào đó phong ấn yêu lực nha..."

"Thế thì chẳng phải là không có việc gì." Tiêu Phàm lộ ra vẻ không sao cả.

Đúng là cũng không sao cả.

Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, Tiêu Phàm sống nhiều năm như vậy, yêu quái đầu tiên nhìn thấy cũng chỉ là hồ ly tinh trước mặt đây. Hắn không tin trên thế giới này hồ ly sẽ nhiều như rận, nắm là được một bó to.

"Không phải, ta vừa rồi giống như cảm giác được một cỗ yêu khí khác!" Đỗ Hồng Tuyết lúc này mới nói ra lo lắng trong lòng mình.

"Ý cô là, Phong thành(thị) còn có yêu quái khác?" Tiêu Phàm trừng to hai mắt ra.

"Ân! Có lẽ... Khả năng..." Đỗ Hồng Tuyết nói xong, chính mình cũng không quá xác định.

"Rốt cuộc là có hay không?"

"Ai bảo yêu lực của ta bị ngươi phong ấn, nếu mà có, ta hiện tại cũng vô pháp xác định ah! Nhưng nếu quả thật có một Yêu tộc khác ở nơi này, vậy thì ngày mai ngươi tốt nhất là không đi ra ngoài."

Tiêu Phàm nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng: "Chẳng qua là một con yêu mà thôi, nó còn có thể đem tôi ăn hay sao? Không phải còn có thêm cái kia hai người Kiếm Tông sao? Có bọn họ, ở Phong thành(thị) có yêu quái nào dám chạy nhảy?"

"Hừ, bổn cô nương là hảo tâm nhắc nhở ngươi rồi, ngươi ngày mai nếu như đụng phải...,vậy cũng đừng có oán bổn cô nương!" Đỗ Hồng Tuyết hừ một tiếng, tựa hồ đối với thái độ của Tiêu Phàm có chút bất mãn, ném một câu như vậy, phanh một tiếng liền trở về gian phòng của nàng.

Tiêu Phàm thì ở đằng sau trợn mắt há hốc mồm.

Hồ ly tinh này đêm nay cũng quá khác thường đi?

Nghiêm trang, cái bộ dạng này của nàng làm cho Tiêu Phàm có chút không quen.

Ngất mất, đây có phải hay không là quán tính trong truyền thuyết?

Tiêu Phàm cười cười.

Đối với Đỗ Hồng Tuyết..., hắn thật đúng là không có để mấy lời của nàng ở trong lòng.

Nếu quả thật là bởi vì một câu của Đỗ Hồng Tuyết mà hắn cả ngày mai sẽ trốn trong nhà không ra khỏi cửa, đó mới là choáng váng.

...

Đây là một mảnh thiên không vô cùng vô tận.

Cuồn cuộn mây đen như là một con hung thú, từng ngụm thôn phệ bầu trời, chỉ còn lại vô tận điện vũ cuồng xà.

Cảnh trong mơ quen thuộc.

Là mơ sao...

Di?

Ta là ai?

Tại sao lại ở chỗ này?

Tại sao lại biết rõ, đây chỉ là một cảnh trong mơ?

Thông thiên cột đá, nặng nề xích đầy gai nhọn, một nam tử trần trụi, toàn thân đẫm máu, bị trói trên cột đá, cúi đầu thật sâu, như một xác chết.

Nơi vô tận chân trời.

Một bạch y nữ tử trên mặt huyết lệ sớm đã khô, chỉ còn lại vệt máu đọng lại.

Ta là Tiêu Phàm...

Đúng rồi, ta là Tiêu Phàm.

Nhưng tại sao lại ở chỗ này?

Nam nhân kia là ai? Cả bạch y nữ tử nữa, là ai?

Tiêu Phàm nheo nheo mắt, muốn xem rõ khuôn mặt bạch y nữ tử, nhưng mà bỗng nhiên hắn phát hiện, bạch y nữ tử khuôn mặt càng lúc càng mơ hồ, muốn đem khuôn mặt này khắc tại đáy lòng thì chỉ nhớ kỹ được bộ áo trắng, thêm hai hàng huyết lệ.

Đây thật sự chỉ là một giấc mơ?

Vô số lần, Tiêu Phàm đều tự hỏi mình như vậy.

Nhưng chưa bao giờ hắn có được đáp án.

Cũng chưa bao giờ ở trong mơ mà lại cảm thấy rõ ràng như lần này.

Tiêu Phàm vậy mà biết mình đang nằm mơ!

Thân đang ở trong mơ!

Loại cảm giác này có chút quỷ dị, mắt không ngừng nhìn về phía thông thiên cột đá, linh hồn như đã trôi ra, nhưng quyền khống chế lại như không thuộc về mình vậy.

Tiêu Phàm rất nhanh liền đi tới trước cái kia cột đá.

Tóc dài như mực che đi khuôn nam tử kia. Tiêu Phàm lúc này muốn đến, đẩy ra mái tóc để nhìn rõ chân diện. Nhưng không biết vì sao giờ phút này, giữa cảnh trong mơ, mọi chuyện cũng không ở phạm vi Tiêu Phàm quản hạt, chỉ có thể nói là có tâm mà không có lực.

Đột nhiên!

Nam tử kia động!

Thình lình ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy máu đen đập vào mắt Tiêu Phàm! Khuôn mặt này giống như đã từng gặp! Cái mắt, cái miệng, cả cái mũi kia, hắn phảng phất đã gặp nhau ở nơi nào thì phải.

Đột nhiên hai mắt hắn mở ra.

Một đôi mắt vàng kim!

Tiêu Phàm sợ ngây người.

Giờ khắc này, hắn cảm giác được, sâu trong nội tâm mình có đồ vật không an phận nào đó đang rục rịch.

Nam tử nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, mặt đầy máu me, nụ cười lại trông như đang đùa cợt thế gian.

"Ngươi... Rốt cuộc đã tới..."

Ầm ầm!

Điện vũ cuồng xà trên không trung đột nhiên hóa thành vô tận đao cương, cạo trên người nam tử kia!

Trong chốc lát, vốn người đã đầy vết thương, trên thân lại càng thêm da tróc thịt bong, tìm không được một chỗ lành lặn!

Một tiếng sét này, cũng đánh thức luôn Tiêu Phàm!

...

Khi Tiêu Phàm tỉnh lại, phát hiện trên người đã mồ hôi đầm đìa, giống như bị dội nước từ đầu đến chân vậy.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn cảm giác mình đang ở chỗ đó, chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Là mơ?

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Phàm hoài nghi, đến cùng phải hay không chỉ là cảnh trong mơ!

Từ nhỏ đến lớn, cái cảnh này đã hình thành, chưa bao giờ thay đổi, tối hôm nay lại đột nhiên thay đổi!

Nam tử kia lại còn ngẩng đầu lên, mở mắt, còn nói một câu với hắn. Là nói với Tiêu Phàm sao? Lúc tỉnh dậy, Tiêu Phàm còn chưa kịp lấy lại tinh thần, câu nói kia, đến cùng là nói với hắn hay không?

"Nếu quả thật chỉ là mơ, mẹ nó quá thật rồi!"

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nhất thời cũng không nghĩ ra được một cái đáp án, cũng chỉ có thể chạy đến phòng tắm, tắm lại một lần.

Lúc đi ra, tiểu hồ ly giống như còn đang ngủ, Tiêu Phàm nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, hơi sớm, nhưng cũng đến giờ đi học.

"Được rồi, mặc xác nó vậy."

Tiêu Phàm lắc đầu, cũng không lấn cấn thêm gì.
Nhấn Mở Bình Luận