Lọc Truyện

Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Anh, anh hai nhà mình thật sự quá là có tinh thần!

Tô Hồi Ý cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, trước mắt chỉ một phần hàm dưới góc cạnh rõ ràng. Hơi thở vững vàng rơi xuống cọng tóc ngố của cậu, thổi cọng tóc ngố bay lất phất lất phất.

Trông có vẻ như người nào đó vẫn chưa thức, thì ra chỉ là lên tinh thần cục bộ.

Tô Hồi Ý rón rén nhích nhích mình ra xa… mới vừa di chuyển chân, người đã bị Tô Trì kéo vào lòng trong vô thức, lồng nguc của cậu còn hơi bị siết lại, cảm thấy nghẹt thở.

“Anh hai.”

Thân nhiệt Tô Trì hơi cao, làm cho Tô Hồi Ý cũng cảm thấy người mình cũng bắt đầu râm ran nóng theo. Cậu gọi một tiếng không đánh thức được anh hai, bèn phát ra tiếng reo dai dẳng không dứt có thể sánh đôi được với âm thanh chuông báo thức, “Anh hai anh hai anh hai anh hai…”

Tràng công kích kéo dài cuối cùng cũng làm cánh tay Tô Trì nhúc nhích, từ từ mở mắt, “Ừm.”

Tô Trì cúi đầu xuống, vùi vào hõm vai cậu, “Sao nào?”

Giọng nói vào buổi sáng lười nhác và gợi cảm, hoàn toàn khác với Tô Trì lạnh lùng nghiêm túc ban ngày. Tim Tô Hồi Ý đập vang lên thình thịch, giơ tay hơi chống lên lồng nguc của người nào đó, “Anh nên về phóng của mình rồi.”

Cảm giác không nên cảm giác được thoắt cái gần kề.

Tiếng nói Tô Trì khàn khàn, “Em cảm thấy yêu cầu đó của mình có thích hợp không?”

Tô Hồi Ý cũng biết mới sáng sớm mà chuyển phát anh hai về ngay thì không đúng lắm, song cứ cụng mình như thế thì hợp lý lắm hả?

Cậu cố gắng đàm phán, “Vậy, vậy anh vật quy nguyên chủ trước đi.”

“…” Tô Trì ngẩng đầu nhìn cậu, “Vật quy nguyên chủ?”

Tô Hồi Ý ngượng ngùng có ý riêng, “Không nên để cho nó xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.”

Trả lời cậu là một ánh mắt sâu đậm xa xăm.



Động đất cục bộ trải qua gần mười phút mới từ từ lắng lại, lồng nguc Tô Trì nhịp lên nhịp xuống hai lần, nhỏm người dậy trở về phòng của mình tắm vòi sen.

Cửa ban công rầm một tiếng đóng lại, trong phòng quay về yên tĩnh. Tô Hồi Ý dùng chăn quấn chặt bàn tay không chỗ để của mình.

Lòng bàn tay hừng hực như nung như nấu, là nhiệt độ và phân lượng còn sót lại.

Má ơi, cũng may là không đủ thời gian, nếu không thì chờ cho anh hai mình thật sự thỏa mãn quay về, thì chắc chắn cậu lại có thêm một chỗ bị “trầy da”.

Trong lúc Tô Hồi Ý đang rửa mặt thì ngó thử lòng bàn tay của mình, quả nhiên đỏ chót, cậu rửa xong trở vào phòng thay một cái áo có tay áo rộng rãi đủ để che khuất hai tay.

Nếu không chờ Tô Kỷ Đông nhìn thấy, thì cậu cũng không thể trả lời là mình luyện Thiết Sa Chưởng cả một đêm được.

Luyện làm gì, động đất đến rồi đi xuyên tường cho dễ?

Chờ Tô Hồi Ý thu thập xong từ trong phòng đi ra, thì cửa căn phòng sát bên vẫn còn đóng kín —— anh hai phải giải quyết vấn đề còn tồn đọng, đồng thời còn phải tắm rửa nữa, hẳn là không xong nhanh được.

Cậu đang ngẩn người nhìn cửa phòng của Tô Trì, thì một cánh cửa khác sau lưng bỗng dưng “lạch cạch” mở ra.

Tô Hồi Ý bị bất ngờ hơi giật mình một chút, cậu quay đầu lại, Tô Đĩnh gãi gãi tóc bước ra ngoài.

Hắn nhìn thấy cậu thì nhếch khóe miệng cười khẽ, “Ồ~ em út cố tình đứng đây để chờ anh tư đó hả?”

Tô Hồi Ý, “Không thể xem như là cố tình, chỉ có thể nói là đánh úp…”

Tô Đĩnh, “…”

Đầu cầu thang trước mặt có tiếng động vang lên, cắt ngang đoạn đối thoại của hai người. Vợ chồng Tô Kỷ Đông một trước một sau đi xuống lầu, “Thằng tư, Tiểu Ý, đứng giữa hành lang làm gì? Xuống lầu ăn sáng đi.”

“Con biết rồi cha~” Tô Đĩnh duỗi cánh tay dài của mình ra ôm cổ Tô Hồi Ý kéo cậu đi, “Đi nào út.”

Cọng tóc ngố lắc lư một cái trong không khí, “Dạ vâng.”



Trên bàn ăn sáng ngoại trừ Tô Trì ra thì cả nhà đều đã tập trung đông đủ.

Ăn được nửa bữa rồi, mà Tô Kỷ Đông thấy hắn vẫn chưa xuống, “Hôm nay thằng hai sao thế, giờ mà còn chưa xuống nữa?”

Tô Hồi Ý vùi đầu ăn cơm, giả vờ không biết gì cả.

Tô Đĩnh lười biếng, “Chắc anh hai ngủ quên nhỉ?”

Tô Giản Thần là người đầu tiên vọt ra phản bác, “Chú tư, anh hai không phải chú, anh ấy không phải người ngủ nướng!”

Tô Đĩnh dùng ánh mắt bao dung nhìn hắn.

Tô Kỷ Đông nhấp một hớp cháo, đặt bát xuống nói như vô ý, “Tiểu Ý, con thấy sao?”

Thình thịch, Tô Hồi Ý đột nhiên bị cue run bắn lên trong lòng, cậu thấy sao?

Cảm thấy anh hai người cũng như tên, thời gian thật sự rất dài?

“Con nghĩ là, chắc anh hai sợ dư chấn, nằm trên giường cả đêm trằn trọc trở mình, run lẩy bẩy…”

Một hơi nghẹn trong họng Tô Kỷ Đông, “…”

Ông thật sự rất khó tưởng tượng ra cảnh ông con cả thành thực thận trọng nhà mình trốn trong chăn run lẩy bẩy!

Vu Hâm Nghiên nói ra tiếng lòng của ông xã mình, “Hẳn không đến mức đó đâu Tiểu Ý.”

Tô Hồi Ý tiếp tục cắn từng miếng từng miếng bánh nhỏ.

Khi cả nhà lục tục rời bàn rồi thì Tô Trì thành thục thận trọng cuối cùng cũng đi xuống lầu.

Tô Kỷ Đông đúng lúc ăn xong đứng dậy, “Thằng hai đến rồi, sao hôm nay dậy muộn như vậy?”

“Cha, mẹ.” Tô Trì kéo ghế ra ngồi xuống, “Tối hôm qua ngủ không ngon.”

Tô Hồi Ý còn đang ngồi trên bà uống sữa bò, cậu ngước mắt lên từ mép ly lén lút liếc nhìn Tô Trì, chì thấy ánh sáng tàn độc đè nặng trên mi tâm của người nào đó.

Cứ như là ăn không no.

Hí! Cậu lại nhanh chóng cụp mắt xuống.

Tô Kỷ Đông nghe vậy lại ngồi xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông con cả nhà mình, thấy trên mặt hắn đúng là có chút mệt mỏi, bèn quay đầu nói với Vu Hâm Nghiên, “Mình à, không thì năm nay chúng ta về sớm chút nhé?”

“Cũng được.” Vu Hâm Nghiên thở dài, “Aizz… Điền Nam vốn luôn nằm gần khu vực động đất, năm ngoái phải đến tầm tháng tư tháng năm mới có động đất, sao năm nay sớm thế nhỉ. Em cũng thấy lo lo trong lòng, vẫn nên về sớm chút cho an tâm.”

Tô Trì lạnh nhạt nói, “Con không có vấn đề gì, tùy ý cha mẹ thôi.”

“Vậy thì chờ một lát nữa cha hỏi lại thằng ba thằng tư.” Tô Kỷ Đông nói xong nhìn sang cọng tóc ngố lú lên trên miệng ly, “Tiểu Ý thì sao, muốn về lúc nào?”

Tô Hồi Ý bưng ly gặm gặm gặm, “Con khi nào cũng được.”

Trạm chuyển phát thứ hai, an toàn là số một.

“Được, mấy đứa cứ từ từ ăn đi, cha đi hỏi hai anh con một tiếng.” Tô Kỷ Đông nói dứt lời thì đi ra ngoài phòng ăn cùng Vu Hâm Nghiên.

Hai người vừa đi, trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Trì và Tô Hồi Ý.

Tô Trì nâng mắt, “Đây là lần thứ ba anh nhìn thấy có người chôn mặt vào cốc uống sữa đấy.”

Tô Hồi Ý nghe vậy soạt cái ngẩng đầu lên, toát lên vẻ mừng rỡ khi tìm được người có cùng đam mê, “Hai lần trước là ai?”

“Cũng là em.”

“…”

Tô Hồi Ý hút sữa tươi xong không đi ngay, mà ngồi yên tại chỗ nhìn anh hai mình ăn sáng.

Bây giờ cậu đã hơi thấu hiểu được mấy cặp đôi sến súa dính nhau cả ngày rồi, một khi đã làm điều thân thiết với nhau rồi, sao có thể chịu nổi chuyện tách khỏi đối phương chứ?

Cậu ước gì được ngồi ngay lên “vương tọa đặc biệt” của mình để chụt chụt chụt! Ây da, cậu thấy mắc cỡ thật sự ấy khửa khửa khửa…

“Không được cười nhộn nhạo như vậy.” Tô Trì để đũa xuống nhìn sang.

Tô Hồi Ý tạm dừng, “Anh không thích sao, anh hai?”

“Không phải là không thích.” Tô Trì nghiêm trang nói, “Em cười như thế anh cứ có cảm giác như là em đang mời gọi anh.”

Đậu mớ, mời, gọi! Tô Hồi Ý chấn động trước cách dùng từ của hắn.

Cậu vội vàng cất khóe miệng, co lại thành một cái núm bánh bao, để khỏi nhìn có vẻ như đang mời mơi.

“…” Ánh mắt Tô Trì dừng một chút.

Lúc bữa sáng đã xong xuôi rồi, thì má Ngô đi qua thu dọn bát đũa, bà theo lệ hỏi thăm một câu, “Cậu cả ăn no chưa?”

Tô Trì đứng dậy, cầm chồng bát đĩa lên giúp bà, “Không hề no.”

“Ăn no rồi thì… hả?” Má Ngô ngẩng đầu, “Chưa no? Vậy để lát nữa má hâm nóng thêm món gì đấy cho.”

“Không sao, không cần đâu ạ.” Tô Trì quay đầu kêu Tô Hồi Ý, “Lên lầu với anh.”

Cọng tóc ngố nhẹ nhàng run lên.

Lên trên lầu, cửa phòng ngủ rầm một tiếng đóng lại.

Tô Hồi Ý thoắt cái bị kéo vào torng, bịch một tiếng tựa người lên ván cửa, cậu còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, môi hôn của Tô Trì đã rơi xuống, vừa sâu dậm vừa mãnh liệt.

“Hm… ưm.” Hai tay Tô Hồi Ý khoác trên vai hắn, ngước cổ hưởng thụ yêu chiều triền miên ấm áp.

Nụ hôn của Tô Trì sâu nặng hơn thường ngày rất nhiều —— hắn không nói dối, vì đúng là hắn chưa no thật.

Lúc sáng sớm không có thời gian, tốc độ thì chậm đường lại xa, Tô Hồi Ý mới vừa lên đường, chạy gần mười phút mà thấy phải xa lắm mới đến điểm cuối, nên hai người chỉ có thể tạm thời nhảy xe.

Lúc này trong lòng cậu ẩn ẩn đôi chút hổ thẹn, hết sức phối hợp áp sát vào, muốn gì cứ lấy.

Chụt chụt buổi sáng phải mất hơn hai chục phút mới check in xong, không biết từ khi nào cả hai đã ngồi xuống mép giường, Tô Hồi Ý trở về bảo tọa của riêng mình, còn hưng phấn nhún nhún.

Tiếp đó nhận được một ánh mắt cảnh cáo.

Cậu lập tức ngừng tạo dáng, ngoan ngoãn ỷ ôi trong đôi cánh vững chãi của chim bồ câu bự nhà mình, yên tĩnh như một bé chim cút chưa khai trí.

Bồ câu bự tốt bụng tạm thời tha cho cậu, “Hôm qua ngủ đủ chưa, có muốn ngủ thêm một chút không?”

“Cũng được.” Tô Hồi Ý nói rồi liếc nhìn giường của Tô Trì, hơi rục rà rục rịch.

Không phải là cậu cố tình muốn ngang dọc trái phải nhảy nhót trên điểm mấu chốt của anh hai nhà mình, chỉ là có xíu tò mò: Giường của anh hai ngay ngắn sạch sẽ như vậy, chẳng biết nằm ngủ trên đó sẽ có cảm giác gì.

Tô Trì nhìn ra cậu đã ý động, “Muốn ngủ ở chỗ anh một lát à.”

“Có được không?”

“Ngủ trên giường bạn trai mình, có gì không được.”

Lời đó bịch một tiếng va vào tim Tô Hồi Ý, cậu làm ra vẻ như là miễn cưỡng gắng gượng lắm, song cơ thể thì rất thật thà nhanh chóng ngã ra giường, “Vậy thì em nằm một lúc vậy.”

Tô Trì cười một tiếng, đứng dậy đắp chăn cho cậu.

Bởi vì là ban ngày, nên hai người không dám trắng trợn không kiêng dè như ban đêm. Sau khi Tô Hồi Ý chui vào trong ổ chăn, Tô Trì không nằm chung, chỉ cầm iPad ngồi bên đầu giường.

Nhưng cả hai như thế có gì khác biệt với nằm chung một chỗ chứ?

Em út trong nhà, giữa ban ngay nằm ngủ trên giường của anh hai, nếu như có ai đó bước vào nhìn thấy cảnh này thì cả hai cũng không giải thích rõ ràng được.

Thoạt nhìn thuần khiết như vậy, nhưng thực tế lại mờ ám đến khó mà tách bạch được.



Sau khi trưng cầu ý kiến của cả nhà xong, Tô Hồi Ý quyết định lên đường về nhà vào mồng ba tháng Giêng, lịch trình được lên từ sớm bởi vì trận động đất xuất hiện không đúng nên chỉ có thể gác lại sang năm.

Gia đình họ có thói quen đón Tết, nghỉ Tết Dương một ngày xong rồi chuẩn bị về nhà, cũng may là năm nay Tết đến sớm, qua tháng 2 chẳng được mấy ngày là đến Tết Âm rồi.

Sáng ngày giao thừa, má Ngô bỏ lạp xưởng thịt khô vào trong nồi hầm sôi sùng sục sùng sục, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

“Hôm nay nhà mình không đi đâu cả, ở nhà thôi.” Tô Kỷ Đông mở TV, “Buổi tối còn có chương trình chúc mừng năm mới, không biết năm nay có hay không.”

Ông nghiêng đầu hỏi Tô Hồi Ý ngồi bên cạnh, “Tiểu Ý, con nghĩ sao?”

Ánh mắt của Tô Hồi Ý xuyên qua phòng ăn thẳng đến phòng bếp, “Con cũng thấy ngon.”

Tô Kỷ Đông, “…”

Tô Đĩnh cầm que tăm xiên hai miếng lạp xưởng mới nấu từ trong phòng bếp đi ra, vẫy vẫy với vậu, “Bé út, có muốn ăn không~”

Tô Hồi Ý hít sâu một hơi, “Anh tư!”

Tô Đĩnh, “Hôm nay anh tư đẹp trai không?”

Tầm mắt Tô Hồi Ý dính vào miếng lạp xưởng, “Đẹp trai.”

Tô Đĩnh “Ồ~” một tiếng, hơi nghía sang Tô Trì cách đó không xa, “Út thấy trong bọn anh ai đẹp trai nhất?”

Đầu óc bị đồ ăn ngon che đậy của Tô Hồi Ý phút chốc hơi tỉnh lại, khóe mắt cậu len lén liếc sang Tô Trì, đối diện ngay với ánh mắt ẩn ý sâu xả của Tô Trì.

Lòng dạ Tô Hồi Ý run bắn lên, cậu chỉ muốn ăn miếng lạp xưởng đang bị cây tăm xiên, chứ không phải những cái khác…

Rầm, cửa phòng bếp đẩy ra, đúng lúc đó má Ngô bưng lạp xưởng với thịt chiên giòn đi ra, “Ra lò rồi đây, ăn thử nào!”

Tô Hồi Ý véo cái vọt đến, “Em vẫn thấy anh hai đẹp trai nhất.”

Bóng lưng cậu lộc cộc mấy giây đã vọt đến bàn ăn, Tô Đĩnh “hừm hừm” hai tiếng, chống chịu tầm mắt của anh hai mình cắn miếng lạp xưởng, nhàn nhã xoay cây tăm nhai kỹ nuốt chậm.



Buổi sáng nhà họ Tô làm tổ trong nhà, ngoại trừ ăn ăn uống uống, buổi chiều còn tụ tập trong phòng khách đánh bài.

Cả nhà mới đánh được hai ván đã đá Tô Đĩnh và Tô Trì ra khỏi sòng, chỉ để lại bốn thành viên chơi.

Tô Đĩnh, Tô Trì, “…”

Tô Giản Thần mỉm cười, cuối cùng thì hắn cũng được chào đón khoảnh khắc hòa hợp với tập thể sáng giá nhất của mình trong ngày cuối cùng của năm rồi.

Thậm chí còn một phát đá hai kẻ cấp cao nhất ra khỏi nhóm chat, xuất sắc.

Đánh bài xong ăn bữa tối, đã gần 8 giờ.

Đêm Xuân sắp bắt đầu, cả nhà rời bàn ăn ra canh TV, trên bàn bày mấy chồng đồ ăn vặt, thịt nguội.

Tô Hồi Ý chọn một chỗ phong thủy bảo địa gần thịt chiên giòn nhất, nhưng lập tức bị Tô Trì xách ra sofa bên phải gần lối đi nhất, “Anh hai, anh vận chuyển em ra làm gì?”

Tô Trì mang cả thịt chiên giòn ra theo, “Ngồi ở ngay đây, thông gió.”

Tô Hồi Ý, “?”

Cậu cần thông gió chỗ nào cơ, cậu cũng có phải quạt thông gió đâu.

Nhưng trong lòng cậu vẫn ôm ấp yêu thương với Tô Trì, nên tạm thời tuân theo yêu cầu “vô lý” đó, đàng hoàng ngồi xuống.

Đêm Xuân rất nhanh đã bắt, nhạc khúc vui tươi sôi nổi tấu vang, sân khấu tưng bừng xuất hiện trên màn hình TV.

Đã rất nhiều năm rồi Tô Hồi Ý chưa được xem Đêm Xuân, trước đây là do không có bầu không khí —— bây giờ có thể có được cơ hội đó, nên cậu bèn tạm thời buông đồ ăn vặt yêu dấu xuống, nghiêm túc cẩn thận xem chương trình.

Tô Trì hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu.

Cả gia đình vừa ăn vừa nói chuyện xem Đêm Xuân, bóng đêm bên ngoài gần đậm, trong nhà lại sáng sủa ấm áp.

Chương trình qua chừng mười mấy tiết mục, Tô Hồi Ý cúi đầu liếc nhìn điện thoại mới phát hiện ra là đã qua 11 giờ rưỡi tối.

Cậu bật ra một điệu aria (1), “Oh~ thời khắc hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi dư~ thế (2)!”

Tô Trì liếc hắn, “…”

Vu Hâm Nghiên cười nói, “Đúng rồi, hai chục phút nữa là đến lúc đếm ngược đón giao thừa rồi đúng không?”

Bà nói rồi hưng phấn vỗ vỗ lên đùi Tô Kỷ Đông ngồi bên cạnh, vang lên tiếng bộp bộp. Tô Hồi Ý cũng hưng phấn vỗ vỗ lên đùi Tô Trì theo, vang lên tiếng bộp bộp!

Mẹ con hai người cứ như hai con cá chép sung sướng.

Tô Trì lần nữa liếc mắt sang, “…”

Trong bầu không quá mức hưng phấn đó, thế mà không có một ai nhận ra chỗ nào không đúng.

Hai con cá chép bay nhảy trong đại dương sung sướng trong chốc lát, Tô Trì ngồi cạnh đó bỗng nhiên đứng dậy.

Tô Hồi Ý ngừng làm trò quay đầu nhìn sang, “Anh hai?” Chẳng lẽ là không chịu nổi mình nữa

Tô Kỷ Đông cũng chú ý tới, “Thằng hai, sao vậy.” Chẳng lẽ là không nổi bà xã mình nữa sao?

Tô Trì cất bước rời đi, “Đi vệ sinh.”

“À à.” Tô Kỷ Đông tiếp tục quay trở lại xem tiểu phẩm, “Á há há há há há…”

Qua chừng một hai phút, Tô Hồi Ý đang lộp bộp lộp bộp mò hạt lạc cuối cùng trong đĩa, thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Đúng lúc đó trên TV chiếu đến tiết mục biểu diễn ca múa, tiếng nhạc vui tươi vang vọng khắp trong phòng khách, vừa sôi nổi vừa vui vẻ.

Tô Kỷ Đông cách mấy chỗ ngồi đang cất giọng hát theo, Vu Hâm Nghiên cười đến nhành hoa run rẩy, Tô Giản Thần và Tô Đĩnh đang xem thông báo nhảy trên điện thoại, không ai chú ý đến chỗ của cậu.

Tô Hồi Ý cầm điện thoại lên ngả người vào ghế salon, cậu mở wechat ra nhìn thấy tin nhắn Tô Trì gửi đến:

[Anh muốn hôn em.]
Nhấn Mở Bình Luận