Lọc Truyện

XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Nguyễn Hạ liếc nhìn Vượng Tử, chống cằm thở dài: "Con trai của mẹ à."

Vượng Tử: “…Mẹ.”

Ngữ khí này làm cậu rất là hoang mang đấy.

Nguyễn Hạ thở dài thật sâu trong lòng một hơi. Con trai à, chuyện tình cảm, mẹ già của con không có cách nào quyết định cho con được rồi. Cho nên... Con phải bảo trọng nhé.

Nguyễn Hạ nghĩ cũng rất thoáng, thật muốn đợi đến lúc ba người này xảy ra vướng mắc tình cảm gì đó. Chuyện đấy ít gì thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau. Hơn nữa, Vượng Tử và Vượng Tử trong nguyên tác đã không còn giống nhau, cô căn bản là không cần phải quá xoắn xuýt về tình tiết gốc của tiểu thuyết. Việc này hoàn toàn là lo sợ không đâu. Cô rất giỏi trong việc tự an ủi chính mình. Không được một lúc thì đã vứt Hứa Ý Thuần còn có những tình tiết trong tiểu thuyết ra sau đầu. Tống Đình Thâm và Vượng Tử thấy cô đã khôi phục lại như bình thường, tuy rằng, không biết vừa rồi cô vì chuyện gì mà bực bội. Nhưng, lúc này, chỉ cần cô lại vui vẻ thì bọn họ đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Nói trắng ra là, bây giờ, bọn họ cũng là phải nhìn ánh mắt của Nguyễn Hạ mà làm việc.

Sau khi ăn tết, Tống Đình Thâm tự mình thu dọn phòng ngủ phụ. Lấy tư thế bá đạo, cố chấp bắt Vượng Tử dọn vào. Anh thì công khai ôm gối của mình đến phòng ngủ chính.

Mặc dù có lúc Vượng Tử cũng sẽ chơi xấu, muốn ở phòng ngủ chính ăn vạ một đêm. Nhưng, đối với Tống Đình Thâm mà nói thì kết quả này đã là tốt rồi. Ít nhất bây giờ, buổi tối, anh có thể ngủ bên cạnh Nguyễn Hạ.

Tối hôm nay, Vượng Tử lại muốn ngủ cùng ba mẹ. Sau khi tắm xong thì thừa dịp mà vụиɠ ŧяộʍ chuồn vào. Nằm giữa chiếc giường lớn trong một bộ dáng đại gia.

Nguyễn Hạ cũng không ngăn cậu lại. Có lúc có Vượng Tử ở đây cô còn có thể thoải mái được một chút. Ít nhất là có thể ngủ một giấc đến hừng đông.

Tống Đình Thâm từ phòng tắm ra, chỉ quấn có một cái khăn tắm, nhìn thấy Vượng Tử, anh lập tức không nói được gì nữa: "Hôm trước, con đã ngủ ở đây rồi đấy Tống Thư Ngôn. Chúng ta đã nói xong rồi mà. Một tuần nhiều nhất chỉ được một lần thôi."

Nguyễn Hạ nghe thấy những lời này, cũng muốn nói với Tống Đình Thâm. Chúng ta cũng nói cho xong đi. Một tuần nhiều nhất cũng chỉ có thể hai lần thôi...

Cái phong cách làm việc nói không giữ lời này, quả nhiên là cha con ruột mà.

Vượng Tử đối với những chuyện này cũng rất có cách của mình: "Con không nhớ, lại cũng không có ký hợp đồng."

Bây giờ đã có thể nhìn ra được Vượng Tự rất có ý thức về mặt thương nghiệp này rồi.

Ngoại trừ ký hợp đồng làm chứng ra thì nói mà không có bằng chứng gì đương nhiên là không thể tin được rồi.

Tống Đình Thâm chán nản: "Thân là đàn ông con trai, mỗi một câu con nói ra, cho dù không có ký hợp đồng thì cũng đều phải có trách nhiệm với nó đấy."

Nguyễn Hạ bị hai cha con này chọc đến nỗi muốn cười. Nhưng lần này, Tống Đình Thâm đang rất nghiêm túc muốn dạy dỗ con trai nên cô cũng chỉ có thể nhịn lại.

Vượng Tử nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì làm đàn ông cũng mệt quá rồi, làm con gái thoải mái hơn nhiều."

Thân là đàn ông con trai phải thế này, lại phải thế nọ, cũng quá nhiều quy định cứng nhắc rồi.

Tống Đình Thâm cười lạnh: "Bây giờ con còn chưa hiểu được. Ở cái xã hội này, con gái chưa chắc đã thoải mái hơn đàn ông đâu. Thậm chí còn phải mệt hơn nhiều nữa kìa."

Đối với lời này, Nguyễn Hạ rất là đồng ý. Thậm chí còn gật gật đầu: "Ba của con nói không sai. Phụ nữ cũng sẽ không thoải mái hơn đàn ông đâu. Bởi vì con không phải là phụ nữ, cho nên, con không cảm giác được thôi."

Vượng Tử thở dài một hơi: "Vậy chính là nói, cho dù là làm đàn ông hay là phụ nữ thì cũng đều sẽ rất mệt. Vậy thì con không muốn làm người nữa."

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ bất lực với cái lý luận này của con trai.

“Vậy con muốn làm cái gì?” Nguyễn Hạ hỏi.

“Làm cún.” Vượng Tử nói.

Tống Đình Thâm: “…”

Vượng Tử lại lắc đầu: "Con cũng không muốn làm cún đâu. Mỗi ngày đều bị người ta dắt dây thừng vào. Hơn nữa, luôn bị nhốt trong nhà. Con không muốn."

Nghĩ tới nghĩ lui, Vượng Tử vẫn cảm thấy làm người là tốt nhất. Có thể ăn kem, có thể ăn cánh gà, còn có thể xem phim hoạt hình, có thể ngủ cùng với ba mẹ. Cậu nói: "Vậy con vẫn làm người là được rồi. Làm người vẫn là tốt hơn một chút."

Nếu như đã chọn làm người, vẫn là đàn ông. Vậy thì đương nhiên là phải giữ đúng lời hứa của mình rồi. Dưới ánh mắt bức bách của Tống Đình Thâm, Vượng Tử bất đắc dĩ phải leo xuống giường, ngoan ngoãn trở về phòng của mình mà ngủ.

Tạm thời không nghĩ đến việc Tống Đình Thâm có tư lợi gì không. Nhưng mà Nguyễn Hạ rất là đồng ý với cách dạy dỗ con của anh.

Có Tống Đình Thâm ở đây, cô không có chút nào lo lắng việc Vượng Tử sẽ bị nuôi sai cách.

Có cô ở đây, cô cũng không lo Vượng Tử sẽ thiếu đi tình thương.

Dưới sự nỗ lực của cô và Tống Đình Thâm, Vượng Tử không chỉ là sẽ không trở thành nhân vật phản diện, mà ngược lại nhất định sẽ trở thành một người rất tốt. Chút ít tự tin này thì cô vẫn có.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tống Đình Thâm nằm trên giường, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nói với Nguyễn Hạ: "Đi lên ngủ thôi."

Nguyễn Hạ chỉ chỉ vào mặt mình: "Em còn chưa có dưỡng da xong đâu."

Tống Đình Thâm bất đắc dĩ cảm khái: "Mỗi ngày đều thoa nhiều lớp lên mặt như vậy, em không cảm thấy hít thở không thông sao?"

"Mỗi ngày, anh đều không thoa gì cả, mặt không khô sao?" Nguyễn Hạ công kích anh một câu, chỉ còn chưa có nói làn da của Tống Đình Thâm là vỏ cây già thôi. Được rồi, Tống Đình Thâm chính là nằm trong tốp những người làm cho người ta ghen tị. Cho dù anh không dưỡng da, cho dù anh không thoa gì cả thì làn da của anh nhìn cũng rất là đẹp.

Hai vợ chồng bọn họ cũng xem như là hai thái cực rồi. Một người mỗi ngày đều cẩn thận dưỡng da, một bước cũng không dám quên. Một người thì ngay cả kem dưỡng cũng không thoa, trên cơ bản thì mỗi ngày đều chỉ rửa một lần với nước sạch, gần như là không tiêu phí gì ở mặt dưỡng da này.

Dù thế nào thì sau khi kết thúc việc dưỡng da, Nguyễn Hạ vẫn phải ngoan ngoãn leo lên giường.

Tống Đình Thâm nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không yên tâm, đứng dậy đi đến cạnh cửa, khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Nguyễn Hạ mắng anh: "Có cần phải vậy không? Còn khóa trái nữa."

Đây là loại cha ruột gì vậy. Không biết thì lại nghĩ là đang phòng trộm nữa đấy.

Tống Đình Thâm lập trường kiên định gật đầu: "Rất là cần đấy. Nói không chừng chờ chút nữa thì Vượng Tử lại trộm qua đây nữa. Cũng không phải là con chưa từng làm loại chuyện như vậy."

Nguyễn Hạ: “…”

Nếu không thì sao lại nói hiểu con không ai ngoài ba được. Hai người bọn họ mới vừa nằm được một lúc, đang nói chuyện thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ cửa.

Vượng Tử đi chân đất trên thảm, cậu đưa tay ra, chuẩn bị lén lút mở cửa. Cậu nghĩ rằng không chừng ba mẹ đều đã ngủ rồi. Cậu thừa dịp bọn họ không chú ý vụиɠ ŧяộʍ chuồn lên giường cũng không phải là không thể!

Tống Đình Thâm liếc Nguyễn Hạ một cái, thấp giọng nói: "Đã nhìn thấy chưa?"

Dưới tình huống không mở được cửa, cũng không dám đánh thức ba mẹ, cậu chỉ thấy khó hiểu là hôm nay, sao lại không mở được cánh cửa này rồi. Chỉ có thể cô đơn xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Nguyễn Hạ tự tưởng tượng một chút bộ dạng của cậu lúc này, không khỏi mềm lòng: "Hay là cho con ngủ cùng chúng ta đi. Dù sao thì con cũng vẫn còn nhỏ mà."

"Không được." Thái độ của Tống Đình Thâm rất kiên quyết: "Không thể cho con có một loại ảo tưởng là ba mẹ rất dễ thỏa hiệp. Chúng ta là ba mẹ, quả thật là có thể nhường con nhưng còn người khác thì sao. Nếu như con cảm thấy việc người khác thỏa hiệp, nhường nhịn đều là điều đương nhiên, vậy thì, con chính là loại người làm người ta ghét nhất trên đời này. Hơn nữa, con cũng đã không còn nhỏ nữa, sắp năm tuổi rồi. Ở tuổi này thì cũng nên tự mình ngủ được rồi. Bồi dưỡng tính độc lập cho con sớm một chút thì sẽ tốt cho cả em và anh."

"Được, được, được. Anh nói cái gì cũng đúng hết." Về mặt giáo dục con, cô thật sự vẫn còn là một tay mơ. Dẫu sao thì cô làm mẹ cũng chưa được bao lâu, mà Tống Đình Thâm thì bắt đầu từ lúc Vượng Tử được sinh ra đã hoàn toàn bước vào vai người ba rồi. Cho dù là nhìn từ phương diện nào thì anh cũng đều biết nhiều hơn cô.

Thật ra Vượng Tử cũng không nhát gan. Cậu ngủ một mình cũng không sợ. Lúc này cậu đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi thật sâu, xoay người, quấn chăn, nhắm mắt chưa được một lúc thì đã ngủ mất rồi. Hoàn toàn không có đáng thương như tưởng tượng của Nguyễn Hạ.

Mười một giờ tối, Tống Đình Thâm mặc quần ngủ. Nguyễn Hạ đã mệt rã rời và ngủ từ sớm rồi. Anh cẩn thận từng li từng tí rời giường, mở cửa, đến phòng ngủ phụ, đắp chăn đàng hoàng lại cho Vượng Tử. Ngồi ở mép giường nhìn cậu một lúc. Lúc này mới yên tâm trở về phòng ngủ chính ôm Nguyễn Hạ ngủ.

...

Cửa hàng của Nguyễn Hạ bắt đầu mở cửa trước hè, mở ở gần Tống thị. Tống Đình Thâm vì để ủng hộ cho vợ, rất thản nhiên mà lấy việc công làm việc tư, đã dặn dò với bên hành chính nhân sự, sau này tất cả đồ ngọt trong phòng nghỉ đều phải do cửa hàng của Nguyễn Hạ cung cấp. Mỗi tháng, vốn dĩ bên phòng hành chính đều sẽ chi ra một khoản như vậy. Vậy thì đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi.

Đối với Nguyễn Hạ mà nói, Tống thị chính là khách hàng lớn của cô. Mỗi tháng, cung cấp trà chiều cho Tống thị thì một tháng của cô sẽ không bị lỗ vốn nữa. Tống Đình Thâm thật đúng là dùng thực lực để bày tỏ cho việc ủng hộ cô.

Học tập với Tống Đình Thâm được một khoảng thời gian, đầu tiên, Nguyễn Hạ chi ra một ít tiền quảng cáo trên mạng, mời mấy blogger sành ăn giúp đỡ tuyên truyền, hiệu quả rất rõ rệt. Tất nhiên, Nguyễn Hạ cảm thấy quan trọng nhất vẫn là mùi vị bánh kem và món tráng miệng của cửa hàng cô tuyệt đối qua cửa. Bằng không thì người ta tràn đầy chờ mong đến ủng hộ một lần, kết quả lại phát hiện không hề đáng giá. Vậy không phải là tự đánh vào mặt mình sao?

Mùi vị ngon, cảnh vật chung quanh cũng đẹp, khu vực cũng không tệ, hơn nữa lại có người truyền bá, cửa hàng của Nguyễn Hạ mơ hồ có xu hướng trở thành một tiệm nổi tiếng trên mạng.

Buôn bán càng tốt thì Nguyễn Hạ càng bận. Gần như mỗi ngày cô đều sẽ đến cửa hàng tuần tra một vòng. Chuyện Tần Ngộ cũng là một gợi ý không nhỏ cho cô. Hầu như là trong toàn bộ các chức vụ, cô đều cho thợ còn có nhân viên đãi ngộ tốt nhất. Lúc trước, cô cũng là làm công cho người ta, biết rằng nói chuyện ước mơ với các nhân viên là giở trò lưu manh, bàn chuyện tiền lương, đãi ngộ mới là điều thực tế nhất. Cho nên, cô sẽ cho họ những đãi ngộ mà họ muốn, nhưng điều kiện trước tiên là bọn họ phải làm tốt công việc, cuối cùng đạt được cục diện hai bên đều có lợi.

Lúc Tống Đình Thâm không bận thì thỉnh thoảng cũng sẽ đến tiệm. Các nhân viên của cửa hàng không biết anh là Tống Đình Thâm của Tống thị. Dù sao, nghiêm chỉnh mà nói thì người bình thường biết đến thương nhân thì cũng chỉ là biết mấy vị lão đại cấp cao thôi. Những ông chủ lớn khác vốn là không có bao nhiêu người biết đến. Cho nên, nhân viên trong tiệm chỉ biết anh là chồng của bà chủ, đi làm ở gần đây, còn nhiều thông tin hơn nữa thì bọn họ cũng không biết.

Hôm nay, Tống Đình Thâm lại đến đây ké trà chiều. Ngồi dựa vào cửa sổ trong góc với Nguyễn Hạ. Nguyễn Hạ chống cằm, không khỏi đắc ý nói: "Em cảm thấy mình đã đoạt lại được sân khấu rồi. Ở Tống thị, mọi người đều cảm thấy em là vợ của anh... Tống phu nhân là tag của em. Bây giờ, anh đến địa bàn của em, mặc dù nói nhân viên của em cũng không nhiều. Nhưng, trong lòng bọn họ thì anh chính là chồng của Nguyễn Hạ em."

Chồng của Nguyễn Hạ?

Tống Đình Thâm thưởng thức một chút cái danh xưng và tag này, phát hiện ra anh còn rất thích nó nữa.

Nguyễn Hạ luôn thảo luận sản phẩm mới với các sư phụ làm bánh, nếu có thể sáng tạo ra một loại bánh ngọt mới, đồng thời thành công mở rộng ra ngoài, vậy xem như nhãn hiệu của tiệm đã có được một tiếng tăm nhất định, ví dụ như hộp sữa đậu nành, ví dụ như bánh kem nhân chảy. Bây giờ tuy tiệm của cô đã có xu thế phát triển theo kiểu cửa hàng nổi trên mạng, thế nhưng lúc này cho dù là tuyến dưới hay tuyến trên đều có rất nhiều cửa hàng đồ ngọt tương tự, nó vẫn còn cách mục tiêu mà Nguyễn Hạ muốn đạt được một khoảng. Cũng may cửa hàng của cô vẫn chưa mở quá lâu, có thể đạt được thành tích như thế này đã rất tốt rồi.

Bây giờ về cơ bản thì Nguyễn Hạ đều tan làm cùng lúc với Tống Đình Thâm. Nếu anh bận rộn, cô sẽ chờ anh ở trong cửa hàng hoặc trong công ty. Từ một mức độ nào đó mà nói, mục tiêu muốn tiết kiệm xăng của Nguyễn Hạ cũng đã đạt thành. Ít nhất thì bây giờ lúc ra vào bọn họ chỉ dùng một chiếc xe, ở phương diện tiết kiệm xăng đã đạt được thành tích lộ rõ.

Ngày này, vốn Nguyễn Hạ có thể tan làm sớm, thế nhưng Tống Đình Thâm lại hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng chỉ có thể ở trong cửa hàng mà chờ anh. Trong lúc rảnh rỗi, đúng lúc trong tiệm cũng không có khách, cô bèn nói chuyện phiếm với mấy cô gái trong cửa hàng. Các nhân viên trong tiệm đều rất thích bà chủ là cô, không có lên mặt, đối xử lễ độ với họ, hơn nữa phúc lợi và đãi ngộ cũng tốt. Trong giai đoạn lúc này, mọi người đều muốn làm tốt công việc của mình, vì vậy bầu không khí trong tiệm luôn rất tốt.

"Mọi người có thấy cái đề án kiến nghị của một vị chuyên gia nào đó trên weibo chưa?" Một cô gái hơi nóng tính trong đó nói, cô ấy bỏ điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt khó chịu: "Cổ vũ sinh dục thì cổ vũ sinh dục đi, thế nhưng chuyện sinh con không phải là chuyện nói ở đằng sau cánh cửa đóng kín, chuyện trong nhà hay sao... Dù sao cũng rất khó chịu."

Mấy cô gái này vẫn chưa kết hôn, vừa nói đến chuyện này, người sau còn kích động hơn người trước.

"Xã hội bây giờ có áp lực lớn như vậy, còn ai dám sinh con chứ. Chưa nói đến chuyện đi học, chỉ nói đến giá nhà thôi... cũng khiến tôi cảm thấy lạnh thấu tim rồi. Ài, cả đời này cho dù tôi không ăn không uống, ở thủ đô cũng không mua được một căn nhà nhỏ nữa là." Một cô gái khác chống cằm: "Ngay cả vấn đề chỗ ở còn chưa giải quyết được, tôi không dám sinh con đâu."

                        ------oOo------

Hết

Nhấn Mở Bình Luận