Lọc Truyện

Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn



Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe, nhắc nhở mẹ cô: “Mẹ, không phải mẹ nói muốn cưới vợ cho anh ba của con sao?”Vệ Hỉ Nhạc vỗ tay một cái: “Đúng, chuyện vui này con cũng quên nói với mọi người, thằng ba bàn bạc với đối tượng của nó ở bên kia, con định hẹn thời gian hai nhà chính thức gặp mặt, cũng gần xong rồi, mẹ cũng biết, tuổi của thằng ba cũng không còn nhỏ.

”So sánh hai người này, Phương Phán Xuân không còn gì để nói nữa.

Lâm Hướng Quân mới mười tám tuổi, Lâm Hoa Trạch đã hai mươi ba, vào lúc này, là một nam thanh niên lớn tuổi ổn thỏa.

“Con phải chuyên tâm phụ trách việc này, về chuyện của Hướng Quân, tìm những người khác đi, con bận không thể lo liệu được.

”Phương Phán Xuân suy nghĩ một chút, ra ngoài chuyển hướng, bà ta tính toán đi tìm con dâu lớn Vương Nguyệt Quế, tuy rằng không thể so với con dâu thứ hai là giáo viên tiểu học xã, có bảng hiệu vợ của đại đội trưởng này, cái miệng của vợ lão đại vẫn nói rất tốt, quan trọng nhất là, người một nhà, không cần đưa tiền cho người mai mối.


Thấy người đi rồi, Vệ Hỉ Nhạc thở dài, vốn dĩ nói trễ một chút rồi đi tới chỗ bên kia của thằng ba, quên đi, đi sớm cũng không có gì, cưới người vào cửa sớm một chút cũng tốt, tuổi cũng không còn nhỏ, kéo dài thì lại lớn thêm một tuổi.

Hiểu Hiểu ở bên cạnh mím môi cười: “Mẹ, con cũng muốn đi tỉnh thành.

”Cô muốn đi đến tỉnh thành để xem xét, nhìn xem môi trường làm việc của bọn họ, quan sát bầu không khí ở đó, xem thử cô có thể làm được cái gì hay không.

Vương Nguyệt Quế bất đắc dĩ ôm việc này vào người, bên này Vệ Hỉ Nhạc chuyên tâm soạn đề thi cho tốt, sau đó một nhà bọn họ sẽ xuất phát đi tỉnh thành.

Nơi này của bọn họ cách Công xã không xa, khoảng cách đến tỉnh thành cũng tương đối gần, ngồi xe một tiếng rưỡi, sáu giờ hơn xuất phát, khoảng hơn sáu giờ tối trở về.

Lâm Thanh Thạch xin nghỉ trước, bàn giao công việc cho những người khác, mang theo túi lớn túi nhỏ cùng với vợ con xuất phát.

Tỉnh thành cái gì cũng tốt, chính là không có đất riêng của mình, ngay cả một nắm hành lá cũng phải bỏ tiền ra mua, mỗi lần bọn họ đến, đều mang theo chút nông sản có thể bảo quản được từ trong nhà.

Đây không phải là lần đầu tiên Hiểu Hiểu đi tỉnh thành, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc quan sát thế giới bên ngoài như vậy.

Thập niên 60, cho dù là tỉnh thành, nhìn khắp nơi cũng đều xám xịt, hầu hết người đi đường đều mang sắc mặt dễ nhìn không biết họ muốn đi đâu, nhưng mà xét tổng thể mà nói, so với người nông thôn tốt hơn không ít, dù trên quần áo có mụn vá, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với ở nông thôn.


Tại thời điểm này, người dân thành phố là tồn tại mà người dân nông thôn chạy theo như vịt.

Rất nhiều người tìm mọi cách, chính là muốn làm cho mình một cái hộ khẩu trong thành phố.

Có hộ khẩu trong thành phố, không cần phải xuống ruộng làm việc cũng có thể nhận được lương thực, còn có cơ hội tham gia tuyển dụng, phân phòng vân vân.

Bọn họ xuống xe, đổi sang một chiếc xe buýt khác, dọc theo đường đi chậm rãi tiến về phía trước, Lâm Hoa Khôn ghé vào bên cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài, tự nhận là trò chuyện với em gái bằng giọng nói rất nhỏ: “Em gái, em nhìn nơi đó kìa, chỗ đó là rạp chiếu phim, em có thấy không? Mấy chữ đó em còn chưa biết phải không?”“Em gái, em xem nơi đó, nơi đó có hai con sư tử bằng đá.

”“Em gái, đường ở nơi này thật rộng thật bằng phẳng.

”Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng mỗi lần cậu đến, cậu đều phải kinh ngạc cảm thán một phen.


Hiểu Hiểu còn chưa nói gì, một thím bên cạnh nghe xong lời này, khóe mắt ngậm ý cười, nhìn bốn người bọn họ: “Đây là lần đầu tiên từ nông thôn đến sao?”“Đến nhờ vả người thân à?”“Mang theo một nhà mấy miệng ăn, cũng không tiện lắm đi, các người cũng phải ngẫm lại người ta cũng có chỗ không dễ dàng mà.

”Quần áo này cũng không tính là quá kém, chẳng qua tốt xấu gì cũng là đến tỉnh thành, khẳng định phải mặc quần áo tốt nhất mà mình có.

Lâm Thanh Thạch đã gặp qua nhiều người, sao có thể không nhìn ra ý khinh thường trong ánh mắt của người trước mặt này.

Ông nghiêm mặt, nhẹ nhàng đối diện với tầm mắt của bà ta: “Không cần chị quan tâm.

”.


Nhấn Mở Bình Luận