Lọc Truyện

Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chu Nhiên tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi không muốn cử động, đầu có chút đau vì hôm qua có lỡ uống một chút rượu.

Đêm qua làm loạn với Ngân Thương Duệ cũng rất nhiều, đến tờ mờ sáng cô mới có thể an giấc ngủ.

“Không cử động nổi.”

Cả cơ thể cô không thể cử động được. Gắng lắm mới miễn cưỡng ngồi lên được thành giường.

“Ngân Thương Duệ đâu rồi nhỉ?”

Trên đất chỉ còn quần áo của cô, Ngân Thương Duệ đã đi từ lâu rồi.

“Cái tên này đúng là, để mặc con gái người ta ở đây cũng không nói gì mà đi trước rồi.”

Chu Nhiên cũng không nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, cho tới khi đứng trước biệt thự nhìn đồ đạc của mình đang nằm trong tay bà quản gia và đưa nó cho cô.

“Cô bị bà chủ sa thải rồi.”

“Cái gì?”

Không một lời giải thích, cô cứ thế mà bị đuổi ra khỏi nhà. Rất nhiều ánh mắt nhìn cô chê cười, chỉ duy nhất ánh mắt cô chờ Ngân Thương Duệ nhìn mình giải thích lại không thấy. Anh ta lựa chọn trốn tránh ư?

“Trở về nhà đi.”

Lục Cẩm Du khi này xuất hiện từ đằng sau cô sau từng ấy ngày không gặp mặt.

“Lục Cẩm Du?”

Nhưng sao lần này gặp lại, Chu Nhiên lại cảm thấy cô ta có chút gì đó thay đổi nhỉ?

“Cô đang làm gì ở đây?”

“Người ba yêu dấu đang nhớ cô lắm đấy.”

Chu Nhiên nhìn biểu cảm mờ ám của Lục Cẩm Du, không khỏi nghi ngờ.

“Cô là người khiến tôi bị đuổi đi?”



Lục Cẩm Du lại tỏ vẻ như mình là người vô tội.

“Này đừng có vu oan cho tôi nhé, tôi chỉ góp phần thôi, chứ quyết định này đến từ chỗ Ngân Thương Duệ mà.”

Chu Nhiên nhíu mày, giọng điệu khó tin hỏi lại: “Ngân Thương Duệ?”

“Chính xác rồi, là anh ấy nói muốn đuổi cô đi mà!”

Ngân Thương Duệ đuổi cô đi sau những chuyện ngày hôm qua và những gì bọn họ đã trải qua ư? Không nghĩ cũng biết chuyện này có một bàn tay Lục Cẩm Du nhúng vào.

“Cô đã làm cách nào để ép anh ấy vậy?”

“Đừng có vu oan giá họa cho tôi, tôi là một người tốt đấy!”

“Tốt? Haha, cô nói bản thân ngu ngốc tôi sẽ tin hơn đấy.”

Tuy trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng đặt vào trong viễn cảnh quá khứ khi Lục Cẩm Du bị quay như dế thì Chu Nhiên lại vô thức mặc định. Lục Cẩm Du sẽ không thể làm lên trò trống gì cả.

Suy nghĩ của cô hỗn loạn thật, hôm qua vừa tự nhủ Lục Cẩm Du này nguy hiểm, bây giờ lại nghĩ cô ta quá sức tầm thường.

“Thôi bỏ đi. Chưa chắc cô có cái bản lĩnh đó. Lâu rồi không gặp lại Tưởng Tịch Diên, có lẽ tôi nên đi gặp mặt ông, trở về đó tôi cũng sẽ gặp lại bọn họ.”

Chu Nhiên không còn lưỡng lự kéo vali đồng ý theo Lục Cẩm Du trở về.

Tuy không biết cô ta có thể làm được gì, nhưng cô không nghĩ rằng bản thân cô không thể ứng phó.

Chu Nhiên quá tự tin với khả năng của mình mà hoàn toàn quên mất, Thẩm Dạ Nhu đã chết trong tay cô ta.

“Thật tiếc vì không thể đưa cô về sớm hơn. Chu Nhiên cô biết không, mấy ngày tôi ở trong căn nhà đó có nhiều chuyện xảy ra lắm đó!”

Đến khi cô nhận ra chuyện đó, mới cảm thấy hình như cô đã phạm sai lầm.

Chu Nhiên kích động nắm lấy cổ áo cô ta:

“Cô đã làm gì bà ấy?”

Lục Cẩm Du vờ như không hiểu, cười một cách vô tri:

“Cô lại vu oan giá họa cho tôi đấy, tôi có làm gì đâu chứ.”

Chu Nhiên thấu rõ tâm tính của Lục Cẩm Du, cô sao có thể tin người này. Ít nhất điều cô rõ nhất, là Lục Cẩm Du là một kẻ giả tạo thế nào.

“Tôi không tin cô!”

“Chà, không tin thì sao? Cô định làm gì tôi vậy?”

Chu Nhiên nắm cổ áo cô ta, còn thuộc hạ của Tưởng Tịch Diên thì lại ngăn chặn việc đó. Bọn họ giữ chặt lấy tay cô ép buông tay.

“Các người cẩn thận, chị gái tôi mà lỡ có xây xước gì ba tôi lại nghĩ tôi bắt nạt chị ấy mất.”

Hai người đó im lặng, bọn họ được phái đến để giám sát cô chủ nhỏ để đưa con gái của tình nhân trở về nhà an toàn.

“Vâng thưa cô chủ.”

Thuộc hạ cô ta đem theo gồm hai người, tên là Đại Nha và Tiểu Nha, là người của Tưởng Tịch Diên. Đương nhiên người sai khiến hai bọn họ là Tưởng Tịch Diên.



“Buông tay!”

Chu Nhiên bị hai tên này chế ngự, nhưng cô vẫn có thể vung ray thoát khỏi.

Cô có thể thoát được lực tay của bọn họ, bọn họ cũng rất bất ngờ.

“Xem ra cô ấy muốn chúng ta sử dụng bạo lực để đưa đến chỗ lão gia rồi.”

“Không cần, tôi sẽ trở về ngay lúc này.” Cô nhìn Lục Cẩm Du không chớp mắt, dường như còn muốn xé tan bộ dạng giả dối của cô ta ra.

Thẩm Dạ Nhu lần này có mệnh hệ gì, nhất định có kẻ phải chết.

Chu Nhiên quay đầu bước vào trong xe. Đại Nha và Tiểu Nha nhìn nhau im lặng, sau đó cũng trở lại xe.

Lục Cẩm Du ngồi cạnh cô, cô vẫn quan sát xem động thái của cô ta.

Lục Cẩm Du cảm nhận được, nên đã ngỏ ý bắt chuyện.

“Chị gái, có phải chị cũng rất hào hứng không?”

“…”

“Em đang rất mong chờ đó, ngày tất cả chúng ta đoàn tụ ấy.”

“…” Chu Nhiên vẫn im lặng.

“Sao chị không nói? Có phải chị cảm thấy lạ lẫm không?”

Chu Nhiên tia thẳng một đường mắt đối mắt với Lục Cẩm Du, nửa khinh thường, nửa thương hại.

“Cô… thật đáng thương!”

“Đáng thương?” Đến bây giờ Lục Cẩm Du vẫn không thể hiểu bản thân đáng thương chỗ nào.

“Cô đừng cố đóng vai một người khác để hoàn thiện bản thân nữa. Thật lố bịch!”

“Lố bịch?”

“Không phải sao? Cô vẫn đang cố làm điều đó đấy, Tịch Nhiên tiểu thư!”

Lục Cẩm Du cứng họng, không phải do cô ta đã bị khuất phục, mà là vì không biết dùng ngữ điệu nào để đáp trả.

Tức giận? Nhưng cô đã nói đúng.

Vui cười thân thiện? Tâm can Lục Cẩm Du không thể làm vậy.

Vậy cô ta sẽ dọn ra được biểu cảm gì?

Không gì cả, Lục Cẩm Du lựa chọn im lặng.

Xe lăn bánh trở về nơi cũ, nơi mà lâu lắm rồi Chu Nhiên không xuất hiện.

Căn nhà đó có những hình ảnh chẳng hề tốt đẹp chút nào, đặc biệt là khi Thẩm Dạ Nhu vẫn còn đâm đầu mù quáng vào một người không đáng rồi xuýt chút nữa chết cùng. Căn nhà đã cháy rụi bây giờ lại vẫn nguy nga như thế.



Liệu nó có tốt hơn một căn nhà đã bị cháy không?

“Tiểu… tiểu thư, hành lý của cô có thể đưa cho chúng tôi.” Người hầu miễn cưỡng dạ thưa với Chu Nhiên, còn cô thì không lấy chút cảm xúc.

“Không cần, tôi cũng không định ở lại đây lâu.” Bởi cô chẳng có lý do gì để phải ở lại.

Chu Nhiên đi trước đem hành lý vào trong biệt thự, Lục Cẩm Du cũng vội bước đi theo.

Trong phòng khách có thêm vài bộ mặt, cô chưa kịp nhìn rõ có bao nhiêu người đang đợi sự xuất hiện của mình, đã có người không chờ được lao tới chỗ cô.

“Cẩm Du con không sao chứ?”

“?” Chu Nhiên bất ngờ vì không nghĩ Lục Sương cũng xuất hiện ở đây.

Tưởng Tịch Diên cũng nhanh chóng nói:

“Con tới rồi à Cẩm Du.”

Chưa cần biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng có vẻ nó cũng chẳng quan trọng. Cô trực tiếp ngó lơ Tưởng Tịch Diên, quay sang hỏi Lục Sương:

“Bà và Tịch Nhiên không làm gì Thẩm Dạ Nhu đâu, đúng không?”

“Chị gái đừng có nói như vậy chứ? Chúng ta là người một nhà rồi đấy. Với lại, chị cần gì phải lo lắng cho mẹ em chứ, không phải bà ấy đang đứng trên lầu kia sao?”

Lục Cẩm Du chỉ tay về hướng Thẩm Dạ Nhu, bà quả thật đang đứng đó theo dõi bọn họ từ trên xuống.

Chu Nhiên kích động, đã nhìn bà gọi một tiếng:

“Mẹ!”

Lục Sương không biết, còn tưởng gọi mình.

“Mẹ đây con! Con nhìn đi đâu vậy?”

Chu Nhiên điều chỉnh cảm xúc, sau đó thở dài. Cô chút nữa quên mất mình đã không thể chính cống gọi bà ấy là mẹ nữa rồi.

“Vậy hẳn là phải có chuyện gì đó, mới có buổi gặp này đúng không?”
Nhấn Mở Bình Luận