Bàng Ngọc Phàm nhìn cho tới khi bóng lưng Lê Viện biến mất, đôi mắt hắn thâm trầm như vực sâu, khiến người ta nhìn không thấu.
Lê Viện trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng có chút không thoải mái.
Thời điểm hai nước thông gia đã đến.
Lê Viện và hai vị hoàng tử đều có mặt.
Vân Cảnh phụ trách nghi thức cử hành đại hôn. Bọn Ôn Dực và Lê Viện ở phía dưới nhìn lễ.
Sau khi tiệc cưới rườm rà kết thúc, mọi người ăn uống no say. Mà lúc này, một người lại một người uống rượu ngã xuống.
"Chuyện gì vậy?" Lê viện thấy có gì đó không ổn. "Tử Cẩn, Tử Thịnh, các ngươi sao rồi?"
Ánh mắt của Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh mê mang: "Mẫu phi, rượu này có vấn đề."
"Sao lại vậy? Ta uống có vấn đề gì đâu." Lê viện nói rồi cầm lên nếm thử rượu của Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh, lập tức nhổ ra. "Rượu của các ngươi có vấn đề, nhưng rượu của ta lại không có vấn đề."
"Là ai quậy phá? Muốn làm gì chứ?" Tạ Tử Cẩn lung la lung lay đứng lên, ngay cả lúc đứng cũng không vững.
Lê Viện lập tức lấy ra hai viên dược hoàn: "Ăn đi."
Hai người uống thuốc, dần dần khôi phục một chút khí lực.
Mà lúc này, Lê Viện trông thấy Ôn Dực ngã ở kế bên, chậc chậc than thở: "Ta cuối cùng biết tại sao có người thích mỹ nam yếu ớt rồi."
"Mẫu phi." Tạ Tử Cẩn ăn dấm, chặn ánh mắt của Lê Viện lại. "Không được nhìn hắn."
"Ừm." Lê viện vuốt ve tay của hắn. "Cứu hắn trước đã."
Tạ Tử Cẩn nhận dược hoàn từ trong tay nàng, thô lỗ đút cho Ôn Dực.
Lê viện thấy tê cả da đầu.
Quá tàn bạo.
Tên nhóc này sao lại không biết thương hương tiếc ngọc vậy chứ?
Ôn Dực từ từ mở to mắt, nhìn thấy ba người đứng trước mặt, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ta uống say à?"
"Ngươi nhìn những người khác trước đi rồi hẵng hỏi." Lê viện nói: "Những người giống như ngươi đều "uống say" cả rồi."
Ôn Dực từ từ ngồi xuống, nhìn khắp bốn phía, thần sắc trầm trọng.
"Không chỉ có người của ta, mà người của các ngươi cũng như vậy."
Nếu như lúc này hắn vẫn không biết xảy ra chuyện gì, thì quá ngu rồi.
"Các ngươi tỉnh lại được à." Một nam nhân mặc áo bào đi tới, phía sau hắn còn có đội quân binh mã.
Những người đó vây lấy nơi này.
"Bệ hạ có ý gì?" Ôn Dực lạnh mặt nói: "Công chúa của chúng ta vừa được đưa vào động phòng, người của các ngươi liền khống chế sứ thần chúng ta sao."
"Quý phi và các hoàng tử nước láng giềng đến đây chúc mừng ngày đại hôn của trẫm, trẫm sao có thể tùy ý xằng bậy được?" Hoàng đế nói rồi phất tay.
Tướng sĩ có ý đồ xông đến bắt lấy những người ở đây.
Lê viện nhíu mày: "Ngươi phát điên cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi ra tay với chúng ta, chính là muốn để hai nước xảy ra chiến loạn sao?"
"Chỉ cần bọn họ chết, sẽ không có người nào cướp nàng đi nữa, lão Hoàng đế kia cho là nàng chết ở trong tay bọn họ, tất nhiên sẽ tìm bọn họ tính sổ, nàng chỉ cần trung thực ở bên cạnh trẫm thôi, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không quấy rầy chúng ta được." Hoàng đế vừa nói vừa sải bước đi tới, ôm lấy eo nhỏ của Lê Viện, hôn lên cổ nàng một cái. "Thơm quá."
"Ngươi vì sắc đẹp, muốn gây chiến loạn Tam quốc sao?" Sắc mặt Ôn Dực trầm trọng.
"Chẳng lẽ Ôn tướng quân không trầm mê sắc đẹp à? Ôn tướng quân nếu không muốn xảy ra chiến loạn, tại sao lại xuất hiện ở hoàng cung nước ta, ăn cắp bảo vật gia truyền của nước ta chứ?" Hoàng đế ngẩng đầu, cười như không cười nhìn nhìn Ôn Dực. "Ngươi thật sự cho rằng không có sự cho phép của trẫm, ngươi có thể an toàn rời khỏi hoàng cung sao? Trên xe ngựa đã xảy ra chuyện gì, không cần trẫm phải nhắc nhở ngươi chứ? Vậy nên ngươi, trẫm sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi. Ai bảo ngươi đụng phải nữ nhân không nên đụng?"