Lọc Truyện

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Thanh Vân Nhất Mạch không hề thua kém bất kỳ ai.

Thật đáng than, đáng buồn, đáng thương ...

"Trong lòng ngươi có bất mãn?"

Thánh chủ Dao Quang nhíu mày.

"Không có gì mà bất mãn hay không, thực lực không bằng người, không trách được ai cả!"

Lý Trường Dạ đứng thang lưng, trả lời như vậy.

Thánh chủ khẽ nheo mắt, rốt cuộc không đáp lời mà giữ im lặng.

Bởi vì chuyện này quả thực bọn họ đuối lý, nhưng lời Lý Trường Dạ nói cũng là sự thật, sự kiêu ngạo mà không có thực lực thì chỉ là trò cười mà thôi ...

Đừng nói Thanh Vân Nhất Mạch từng là chí cốt với Thánh địa bọn họ, cho dù là anh em ruột thịt, trải qua bao nhiêu năm tháng bể dâu, thứ tình cảm ấy cũng đã bị mài mòn rồi ...

"Âm ầm ầm!"

Đúng lúc này, đại địa bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Hào quang chói mắt phóng lên tận trời cao, hình thành một cột sáng khổng lồ, xuyên thẳng tới vũ trụ tinh không!

Lâm Phong đứng thẳng người, ngạo nghễ dưới cột sáng, chịu sự tẩy lễ của đạo quang. Vô số kiếm ảnh bay lượn xung quanh cơ thể hắn, tạo thành từng đạo quang ảnh rực rỡ ...

Cùng lúc đó.

"Oong oong oong!"

Kiếm trong tay của đông đảo đệ tử tại hiện trường cũng bắt đầu rung lên bần bật, dường như có thể bay ra bất cứ lúc nào!

Kiếm đạo đã thành, dẫn động vạn kiếm cùng vang!

Đây là một loại dị tượng cực kỳ đáng sợ!

Lâm Phong lúc này tựa như vị hoàng đế trong kiếm, kiếm đạo mà anh nắm giữ khiến thiên hạ kinh ngạc, khiến vạn linh sợ hãi ...

"A !!! "

Lâm Phong ngửa mặt lên trời thét lớn, trong mắt bắn ra hai đạo kiếm mang, xuyên thủng cả hư không. Tóc đen tung bay loạn vũ, khí tức khủng bố thông thiên triệt địa, khiến Thiên Đạo cũng phải rên rỉ.

Chỉ một cái quay đầu nhìn lại.

Vô số đệ tử Thánh địa Dao Quang lỡ nhìn vào mắt anh, ai nấy đều hộc máu tươi, liên tục lùi lại phía sau ...

Sao ... sao có thể như vậy.

Tim mọi người đập thình thịch, cảm thấy sởn gai ốc ...

Lâm Phong lúc này quá mức sắc bén, mang theo uy thế bất bại. Chỉ cần nhìn bọn họ một cái, bọn họ đã cảm thấy như bị một tôn Ma Thần nhìn chẳm chằm, đạo tâm bất ổn, huyết mạch hỗn loạn, trực tiếp phun máu ...

"Bùm!"

Lúc này, tảng Kiếm Thạch đã tồn tại suốt năm ngàn năm bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô vàn mảnh vỡ, rơi lả tả xuống đất.

"Đạo của ta không cô độc!"

Trong thoáng chốc, một bóng hình hư ảo bất định hiện lên nơi chân trời, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ.

Đó là Nhiếp Qua của ngày xưa, muốn so cao thấp với trời đất. Hắn vô song như thế, tuấn tú như thế, làm vô số cô gái khó lòng rời mắt.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước.

Hư ảnh của Nhiếp Qua tan biến. Đó chỉ là một sợi ấn ký hắn từng để lại trong Kiếm Thạch, theo sự vỡ nát của Kiếm Thạch mà hiển hiện, rồi lại biến mất.

Từ nay về sau, thế gian không còn nhân vật này nữa.

"Rất, rất tốt! Ngươi lại có thể tham ngộ được kiếm đạo của Nhiếp Qua. Sau này có thể lấy kiếm nhập đạo, đạp tiên lộ, đi tới đỉnh cao."

Mặt Thánh chủ Dao Quang đầy ý cười, càng nhìn thằng nhóc trước mắt càng thấy hài lòng.

Ông ta và Nhiếp Qua là nhân vật cùng một thời đại, từng kẻ tám lạng người nửa cân. Đáng tiếc Nhiếp Qua đi sai đường, nhập ma, mất đi tâm trí, dẫn đến thân tử đạo tiêu.

Nay Lâm Phong đã có thể tham ngộ đạo của Nhiếp Qua, nghĩa là thành tựu sau này của hắn sẽ không thấp hơn ông ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận