Hiên Vien Chỉ Nhược nghe vậy, gap đen mức không ngừng đi đi lại lại trong phòng,
Nghĩ đến thân hình cao ráo, rắn rỏi của Bạch Phi Vũ, gò má cô ta lại càng thêm nóng ran ..
Một lúc lâu sau, cô ta có chút oán trách, nói:
“Cổ Tổ của ba tộc chúng ta không phải đã nói sẽ đến sao? Sao vẫn chưa thấy đâu? Mấy người chúng ta trước đó đã có chut xích mích nhỏ với Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ chắc chắn sẽ không thèm để ý đến chúng ta! Phải là tu giả Đại Thừa Kỳ của Nhân Tộc đến thuyết phục mới được!"
Nghe những lời này.
Mấy người trong phòng đồng loạt thở dài.
Đặc biệt là Ngô Đại Bàn, gã thật sự hối hận đến mức xanh cả ruột gan:
"Đều tại tôi! Bạch Phi Vũ vốn có ấn tượng rất tốt với tôi, còn lên tiếng giúp đỡ tôi, thế mà lúc quan trọng tôi lại không quan tâm đến người ta, còn để người ta phải quỳ gối trước Mộ Dung Phục !! ”
“Bây giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Phùng Mục Trần lạnh lùng nói.
“Đúng là chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi hối hận một chút thì làm sao, ảnh hưởng gì?"
Ngô Đại Bàn nói.
Phùng Mục Trần nghe vậy, sắc mặt hơi lạnh đi, đang định đáp trả nhưng đúng lúc này.
Anh ta dường như cảm ứng được điều gì đó, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, đầu đội nón màu đen đi lướt qua rất nhanh!
"Là cô ta!"
Phùng Mục Trần lẩm bẩm.
Mặc dù Lý Tiểu Khả che giấu rất kỹ, nhưng Phùng Mục Trần vốn rất quen thuộc với khí tức của cô ấy, nên đã lập tức nhận ra thân phận của Tiểu Khả.
“Mục Trần, anh quen người phụ nữ đó sao?"
Hiên Viên Chỉ Nhược nhíu mày, hỏi.
“Không liên quan đến mấy người, mấy người cứ tiếp tục bàn bạc đi, tôi ra ngoài một lát!"
Phùng Mục Trần lạnh nhạt đáp một câu, thân hình hóa thành một luồng sáng, từ cửa sổ bay vèo ra ngoài.
Đợi Phùng Mục Trần rời đi.
Ngô Đại Bàn không nhịn được nữa, bắt đầu ca cẩm:
“Cái tên Phùng Mục Trần này đúng là kỳ quái, ỷ mình có chút bản lĩnh, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như đưa đám, hoàn toàn không coi mấy người chúng ta ra gì!'
“Nói ít thôi, Phùng Mục Trần là sư đệ của đại nhân Trường Dạ đấy!"
Triệu Sơn Hà nhíu mày, nói.
“Sư đệ của Lý Trường Dạ thì sao chứ? Tôi không phục cái vẻ vênh váo tự đắc của tên đó ... Nếu hắn có được ba phần bản lĩnh của Bạch Phi Vũ, thì tôi còn thấy phục! Đáng tiếc, hắn không có, lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo, tôi nhìn mà ngứa mắt!"
Ngô Đại Bàn nói.
Triệu Sơn Hà nghe vậy, chỉ lắc đầu, không nói thêm gì.
Hiên Viên Chỉ Nhược đứng bên cạnh, trưng ra vẻ mặt chán ghét, cô ta đã hoàn toàn mất sạch thiện cảm với Phùng Mục Trần.
Giờ phút này, trong đầu cô ta chỉ có hình bóng của Bạch Phi Vũ, đang suy nghĩ làm thế nào để gặp được Bạch Phi Vũ ...
"Tôi cũng ra ngoài một lát, mấy người cứ ở đây chờ Cổ Tổ đến đi!"
Hiên Viên Chỉ Nhược quyết định đi dạo quanh phủ thành chủ của thành phố Tây Hải, muốn thử vận may.
Biết đâu, nếu thật sự may mắn, gặp được Bạch Phi Vũ, cô ta sẽ dùng tình cảm lay động, lấy lý lẽ để thuyết phục.
Vì đại nghĩa của Nhân Tộc, Bạch Phi Vũ chắc chắn sẽ khó mà từ chối, thêm vào đó, nhan sắc của cô ta cũng thuộc dạng xuất chúng, nếu có thể quyến rũ được Bạch Phi Vũ, biết đâu tên đó sẽ chịu theo cô ta rời đi cũng nên!
Lúc này đã là giữa trưa.
Lý Tiểu Khả mặc một chiếc váy dài màu đen, đầu đội nón che kín dung mạo, lặng lẽ đến một khu rừng nam ở ngoại ô thành phố Tây Hải.
Cô ấy đứng dưới một gốc cây lớn, nhìn ngó xung quanh, ngóng chờ ai đó.
Hoàn toàn không phát hiện ra ở một góc khuất phía xa, Phùng Mục Trần đang âm thầm quan sát.
“Cô ta đang đợi ai? Đợi tiểu sư đệ, hay là Inukawa Jiro?"
Phùng Mục Trần khẽ nheo mắt.
Theo như anh ta biết, con trai của Ma Dạ là Ma Thiên đã bị Inukawa Jiro giết chết trong phòng của Lý Tiểu Khả, bản thân Lý Tiểu Khả cũng vì thế mà mất tích.
Vốn tưởng rằng, với tính cách biến thái của đám người nước Oa, Lý Tiểu Khả sẽ bị Inukawa Jiro bắt về hành hạ cho đến chết, nhưng xem ra, Lý Tiểu Khả chẳng những không chết mà còn sống rất tốt, sắc mặt cũng vô cùng hồng hào ...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!