"Tôi tin cậu. Cậu là người được sư phụ nhìn trúng, linh thể trời sinh có khả năng vô hạn." Lý Trường Dạ khẽ gật đầu.
"Nhưng Lăng Vân Các là một quân cờ quan trọng, cho nên cô ta vẫn chưa thể chết ... "
"Quân cờ? Anh có ý gì?"
"Lấy thiên địa làm thế cuộc, lấy chúng sinh làm quân cờ ... Người âm thầm đánh cờ sắp già đi, cuối cùng quân cờ trên mặt bàn rồi sẽ trở thành người đánh cờ.'
"Không ai có thể đoán trước được tương lai. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, rèn luyện tiến lên ... "
Lý Trường Dạ nói hai câu này đầy ẩn ý.
Nghe đến lời này,
Lâm Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Anh rất ghét người khác chơi trò bí hiểm với mình.
Nhưng anh biết dù mình có hỏi thì đại sư huynh cũng không nói thêm gì ...
"Cái này là cho cậu."
Lúc này, Lý Trường Dạ bỗng nhiên lấy ra một cây linh dược tản ra ánh xanh nhạt ..
Linh dược cao ước chừng ba mươi centimét, có tứ chi dài nhỏ, ngũ quan mơ hồ, quả thực giống như một đứa bé.
"Cái này .. Là Sâm Tụ Hồn!"
Đồng tử của Lâm Phong hơi co lại.
"Tieu Minh thôi diễn sai, that ra trong bí cảnh Tây Hải không có Sâm Tụ Hồn."
"Cây Sâm Tụ Hồn này là do sư phụ xông một cấm địa Thần tộc và đánh cắp nó cho cậu ... " Đại sư huynh mỉm cười nói.
Lâm Phong cầm Sâm Tụ Hồn, cảm giác trong lòng anh thật khó hiểu.
Trong lòng anh có một cảm giác chán nản khó giải tỏa ...
"Tiểu sư đệ, cậu là linh thể trời sinh duy nhất trong vạn cổ ... "
"Cho nên trên con đường cậu muốn đi, chúng tôi không thể chỉ dẫn gì cho cậu."
"Tôi chưa từng nghe thấy Nguyên Anh tôi thể chín lần. Tôi và sư phụ nhất trí kết luận, Xuất Khiếu Cảnh của cậu nhất định không giống người bình thường, nếu không thì đã không cần Thần Hồn Đan mới có thể đột phá ... "
Đại sư huynh dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: " "Tiếp theo, cậu có thể mang linh dược đã tìm được đến Côn Luân một chuyến và mượn Cửu Vũ đỉnh của nhà họ Khương để luyện chế Thần Hồn Đan thì hiệu quả sẽ tốt hơn!"
"Sau khi đột phá đột phá Xuất Khiếu Cảnh thì đến Thập Vạn Đại Sơn và mở ngôi mộ sư phụ để lại cho cậu, có lẽ bên trong sẽ có một vài thứ mà cậu muốn biết ... "
"Nhanh lên, có lẽ thiên địa này sẽ không yên bình lâu nữa đâu."
“Khi người chơi cờ già đi, có lẽ hạo kiếp thượng cổ sẽ giáng lâm lần nữa."
"Hết thảy đều vì thành tiên nhưng trên thế giới này, từ xưa đến nay chưa từng có tiên ... "
Ánh mắt đại sư huynh phức tạp, có cảm giác thất vọng mất mát.
Mà mấy lời nói của đại sư huynh cũng làm cho Lâm Phong vô cùng chấn động.
Lão già chưa từng nói cho hắn biết những chuyện này.
Sở dĩ lần này đại sư huynh nhắc đến, có lẽ vì thực lực của mình đã mạnh lên ...
"Đại sư huynh, người đánh cờ là ai? Anh và sư phụ có phải người đánh cờ không?" Lúc này, Khương Ngôn Khê bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Sư phụ thì phải, tôi thì không." Lý Trường Dạ lắc đầu.
Anh ta vừa dứt lời, con ngươi những người ở đây co rụt lại, trong lòng như dời sông lấp biển.
Với thực lực kinh khủng như vậy của đại sư huynh mà cũng không thể được coi là người đánh cờ?
"Được rồi! Thời gian có hạn, không cần nói nhiều nữa, để tôi đưa mọi người ra ngoài!"
"Tiểu su đệ, nhớ kỹ, đi Con Luan mượn Cửu Vũ đỉnh của nhà họ Khương để luyện Thần Hồn Đan!"
Lý Trường Dạ nói xong thì vung tay lên, đưa đám người Lâm Phong ra khỏi bí cảnh Tây Hải.
Từ xưa đến nay, Côn Luân được mệnh danh là ngọn núi của các vị thần.
Người ta nói rằng nơi này là nguồn gốc của Đại Hạ và vô số thần thoại lưu truyền đều liên quan đến dãy núi Côn Lôn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!