Lọc Truyện

Vòng Xoáy Hào Môn

Đêm tàn, một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay Trà My lần nữa mặc áo cưới, trở thành cô dâu. Không như lần trước bất an, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm như sắp trút được gánh nặng.

Từ khi được thả ra tới giờ, Trà My không trở về dinh thự mà ở chỗ Trường Thịnh. Cô không gặp mặt ông Thành thêm lần nào nữa, ông ta cũng không ép chỉ cho người mang thuốc bổ sang. Trà My đem cho người làm trong nhà, chẳng ngó ngàng tới. Dẫu vậy cô lại yêu cầu Trường Thịnh để ông ta dắt mình vào lễ đường. Trường Thịnh càng lúc càng khó hiểu, chẳng biết Trà My đang muốn làm gì nhưng cũng chiều theo.

Lễ cưới được tổ chức ở khách sạn lớn thuộc tập đoàn Blue Diamond. Vì Trà My nói rằng không muốn tù túng, thích hít thở khí trời nên Trường Thịnh tổ chức hôn lễ ngoài trời. Quan khách đến dự rất đông, Trà My ngồi trong phòng chờ nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện vọng vào. Cô nhìn bó hoa trên tay, nở nụ cười hiếm hoi.

"Cuối cùng thì cô cũng thành chính thức trở thành mẹ kế của tôi rồi!", Vy nói.

Trà My gật đầu:

"Đúng vậy! Cuối cùng vẫn là thành!"

Nói đoạn cô nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm một lát lại bảo Vy:

"Nhờ cô gọi Tường vào đây đi, tôi có vài chuyện muốn nói

với anh ta!"

"Cứ giao cho tôi!"

Vy ra ngoài tìm anh trai giùm Trà My, nhờ vậy Tường mới có cớ thoát thân. Quan khách tới đây vây quanh anh xã giao, phóng viên tới đây muốn phỏng vấn anh, Tường mệt bở hơi tai. Khi Tường vừa bước vào phòng thì Trà My đuổi thầy thợ trang điểm đi hết.

"Tôi nghe nói lễ cưới này gần như do một tay anh lo liệu, cảm ơn!", Trà My cười nói.

"Ơn nghĩa gì, chuyện tôi nên làm mà, là tôi nợ cô!",

Tường ngồi xuống cạnh Trà My, lí nhí nói, "Xin lỗi cô!"

"Tại sao?", Trà My hỏi.

"Nếu không tại tôi chắc đứa bé vẫn còn!"

Tường cứ canh cánh trong lòng chuyện này, nhiều đêm nghĩ đến trằn trọc không ngủ được. Anh đã sai, Trà My sinh con đẻ cái thì đã sao, đứa bé ấy cũng đâu thể lớn nhanh như thổi được. Tiền tài quyền lực làm mờ mắt con người, một khi đã tham luyến chẳng màng tình nghĩa máu mủ ruột rà.

"Nếu không tại anh chắc gì đứa bé đã không mất?", Trà My hỏi ngược lại, "Chung quy cũng tại tôi phúc mỏng, không có duyên với người thân! Mất rồi cũng tốt, đứa bé ấy có thể đầu thai vào bụng người khác, sống một đời an yên."

"Cô đừng bi quan, tuy cô không thể mang thai nhưng nếu muốn có thể nhờ người mang thai hộ!", Tường lựa lời động viên.

Trà My nghe vậy liền lắc đầu, bản thân cô vốn không ra gì, tốt nhất đừng nên sinh con kẻo lại phá nát một cuộc đời. Mắt thấy sắp tới giờ cử hành hôn lễ, cô gạt vấn đề này ra sau, nói vào chuyện chính.

"Anh và Nghi thế nào rồi?"

"Không chiến tranh không hòa bình!", Tường cười khổ.

"Đừng lo! Tôi thấy cô ấy thương anh lắm sẽ tha thứ cho anh thôi, chẳng qua là sớm hay muộn. Anh phải đối xử tốt với con gái nhà người ta đấy, lỡ mà sau này có thay lòng cũng đừng trở mặt."

"Cô đang dùng thân phận mẹ kế dạy bảo tôi đấy à?", Tường quay sang nhìn Trà My, cười hỏi.

"Cứ cho là vậy đi!", Trà My không phủ nhận.

"Tôi hứa!", Tường nghiêm túc hứa hẹn.

Hai người không hẹn cùng im lặng, ít phút trôi qua Trà My lại lên tiếng:

"Ba anh già rồi đừng có khiến ông ấy buồn phiền nữa. Ông ấy có xấu, có ác cũng là với người khác thôi!"

"Tôi biết rồi! Cô không thấy dạo này cha con chúng tôi rất hòa thuận sao? Ngày trước là tôi hiểu lầm ông ấy mới thế giờ thì hết rồi, cô đừng lo!"

Nhắc đến chuyện này Tường thấy xấu hổ, anh cảm giác mặt nóng bừng lên. Cũng may là anh đã uống rượu, nếu có ửng đỏ thì có thể tìm cớ. Tường lỡ đễnh nhìn về ô cửa sổ, trông thấy ông Thành đang vui vẻ tiếp khách. Ngay tức thì chân mày nhíu chặt, anh căm tức hừ lạnh. Đúng là con cáo già không biết xấu hổ, hại con mình sẩy thai, suýt vào tù

mà cứ bình thản cười nói.

"Sao cô lại để ông Thành dắt tay mình vào lễ đường? Cô có thể nhờ ông Quân mà hoặc không cũng được!"

"Ba dắt tay con gái bước vào lễ đường là chuyện hiển

nhiên, sao anh lại hậm hực thế kia?"

"Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy Trà My?"

Tường cảm thấy nguyên nhân Trà My đòi tổ chức hôn lễ gấp gáp đến vậy chủ yếu vì cô đã giăng một cái lưới thật to. Tuy nhiên từ đầu tới cuối cô lại quá đỗi bình thản, ngoài đi chơi thăm thú ra thì ngồi phơi nắng, đọc sách. Lắm lúc Tường hoài nghi mình nghĩ nhiều, có lẽ Trà My chỉ đơn thuần muốn kết hôn thôi.

"Nghĩ gì là nghĩ gì?", Trà My vặn lại, "Anh muốn tôi nghĩ gì? Tôi chỉ là làm việc mình nên làm thôi! Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, anh ra ngoài tiếp khách đi!"

Tường mang theo sự nghi hoặc rời đi, Trà My một mình ngồi trong phòng chờ tới lúc cử hành hôn lễ. Tiếng nhạc vang lên, cô khoát tay ông Thành từ từ bước về phía Trường Thịnh. Xung quanh tràn ngập những lời chúc tụng, cô tự hỏi có được mấy người thật lòng chúc mừng.

"Con gái à, hiện tại cả Blue Diamond và Thiên Thành đều ở trong tay con!", ông Thành nhỏ giọng nói.

"Vậy thì sao chứ? Ông không sợ tôi phá nát Thiên Thành sao?"

"Có gì phải lo chứ? Con là cô bé thông minh, sẽ biết làm thế nào để giữ lại chỗ chống lưng cho mình!"

"Sau từng ấy chuyện ông đã làm, ông không có gì muốn nói với tôi à?"

"Ba rất lấy làm tiếc, đó chỉ là do hiểu lầm mà ra!", ông Thành vẫn mỉm cười hiền từ.

"Người như ông không xứng đáng làm ba!"

"Nhưng mà ba đã làm ba rồi, thật éo le!"

"Phải, thật éo le! Đây là lỗi của tạo hóa!", Trà My mỉm cười chua chát.

Trà My và ông Thành cùng nhau sóng bước đi hết đoạn đường trải đầy hoa hồng, đến trước mặt Trường Thịnh. Ông ta rất ra dáng một người ông hiền từ mẫu mực mà dặn dò cô dâu chú rể. Cánh phóng viên liên tục chụp lại, trong đầu đã nghĩ ra vô số tiêu đề cho bài báo ngày mai và những ngày tiếp theo.

Cô dâu chú rể theo trình tự cùng thề hẹn, đeo nhẫn và trao nhau một nụ hôn nồng nàn. Trường Thịnh cầm tay Trà My khui rượu sâm banh, cắt bánh kem, cả hai mỉm cười hạnh phúc. Đương lúc ấy Trà My giơ cao ly rượu, lớn tiếng phát biểu.

"Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người! Tôi biết chắc chắn có rất nhiều người tò mò về chuyện tình của chúng tôi vậy nên tôi xin mời một người ra đây kể lại!"

Quan khách đa phần đều cảm thấy hứng thú, quả thật là họ rất tò mò. Trường Thịnh thì không, ông hiểu rằng Trà My đang thu lưới, đây mới là mục đích thật sự của lễ cưới này.

Trà My đưa tay về phía cánh gà, một người đàn ông từ trong đó đi ra. Quan khách tự hỏi người này là ai, họ chưa gặp bao giờ. Tuy nhiên với Tường thì anh nhận ra ngay tức thì, đây là ba của Nghi kia mà. Ông ấy dường như đã khỏi bệnh, không khác gì lần đầu anh gặp.

"Xin mời mọi người nhìn màn hình và lắng nghe ông ấy kể chuyện! Đây là một câu chuyện rất kịch tính, mọi người phải tập trung lắng nghe đấy, bỏ lỡ thì tiếc lắm!", Trà My nhìn về phía ông Thành mỉm cười ý vị, "Đặc biệt là ông đấy ông nội!"

Trong nháy mắt mọi người đều nhìn về phía ông Thành, ông ta điềm nhiên mỉm cười đáp lại. Tuy vậy bàn tay nắm chặt, các khớp tay trắng bệch. Trà My phát hiện điều này, khóe môi cong thêm vài phần.

Ông Năm bị đám đông nhìn chằm chằm nhưng không hề lúng

túng. Hôm nay ông ấy mặc tây trang thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng. Ông đảo mắt từ trái sang phải sau cùng dừng lại ở chỗ ông Thành, bất giác nở nụ cười bắt đầu kể chuyện, màn hình phía sau cũng có sự thay đổi.

"Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông thay lòng đổi dạ mà bỏ rơi người vợ đang bụng mang dạ chửa. Mười năm sau, ông ta muốn nhận lại con nhưng không hề biết rằng vợ đã đẻ một cặp song sinh nam. Tuy nhiên không may vì hỏa hoạn, anh lớn đã bị phỏng nặng. Người mẹ thấy thế đành cho người em theo ba và giấu nhẹm về đứa con lớn dù rằng người này thông minh hơn. Hai anh em tuy mỗi người mỗi nơi nhưng rất đồng lòng, anh trong bóng tối bày mưu hiến kế, em răm rắp nghe theo cùng nhau thâu tóm mọi gia sản, xây dựng nên một tập đoàn lớn ở thành phố S."

Trên màn hình hiện lên một tấm hình đã ố vàng, trong đó là một người mẹ và hai đứa con trai giống nhau y đúc. Quan khách xì xầm với nhau, không hiểu câu chuyện này thì liên quan gì đến cô dâu chú rể. Trường Thịnh cũng thấy nghi hoặc, tuy nhiên khi nhìn kỹ lại ông cảm giác đứa bé trong hình rất giống ông Thành. Trường Thịnh liếc nhìn ông Thành, đối phương không còn cười được nữa.

Ông Năm lại nói tiếp:

"Đến một ngày kia, người anh không muốn sống trong bóng tối nữa, thế là anh ta lên kế hoạch thay thế em mình. Người anh trải qua nhiều cuộc phẫu thuật cấy ghép da trở về dáng vẻ bình thường sau đó lập mưu giết chết em mình. Vào một đêm mưa, một vụ tai nạn xe trá hình đã xảy ra, anh ta thành công thế chỗ. Tôi được giao mệnh lệnh phải giết chết người em, tuy nhiên tôi không làm vậy. Dẫu thế người em vẫn qua đời vì bị thương quá nặng. Người anh nhiều năm qua không ngừng cho người lùng sục hòng giết tôi diệt khẩu."

Lúc này màn hình chia làm hai nửa, đều là hình của ông Thành nhưng một bên bình thường, bên còn lại bị phỏng. Đám đông hoang mang tột độ, họ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Ông Năm chỉ tay về phía ông Thành, lớn tiếng chất vấn.

"Người anh trong câu chuyện đó chính là ông ta, ông ta là Thiên chứ không phải Thành, Thành đã chết từ hơn hai mươi năm trước rồi!"

Mọi người đồng loạt nín thở, không hẹn cùng tránh xa ông Thành. Đến cả đám con cháu riêng của ông ta cũng làm thế, ông Tuấn trố mắt nhìn ba mình như sinh vật lạ. Bất chấp vô số ánh mắt đang hướng về mình, ông Thành vẫn bình tĩnh.

"Chuyện cười này không vui tí nào đâu Trà My!", ông Thành bật cười.

"Ông đừng diễn nữa, đến lúc hạ màn rồi!", Trà My ưu nhã uống rượu.

"Bằng chứng đâu?", ông Thành hỏi.

"Bằng chứng?", Trà My cười nghe rợn người, cô chỉ vào mình, "Tôi chính là bằng chứng! Trong vụ hỏa hoạn kia ông đã bị thương cơ quan sinh sản, khó có con. Vậy nên cho tới lúc ông thay thế em mình ông vẫn không vợ không con. Nhưng sau khi mạo danh em trai, trong một lần say rượu, ông làm bậy mới có tôi. Chỉ có tôi mới là con ông, những người còn lại nếu xét nghiệm trực hệ thì không ai là con ông cả. Thế nên ông mặc kệ họ tranh giành đấu đá, mặc kệ ông Tuấn giết em út, giết vợ, giết con! Cảnh sát đã quật mộ em ông lên rồi, ông còn đường để chối cãi sao? Ông là đồ súc sinh, không xứng làm người!"

Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, quả đúng như lời Trà My đã nói, câu chuyện này rất kịch tính. Ông Thành tái mặt, tay cầm gậy run run, bộ dạng này rõ ràng là có tật giật mình. Bí mật ông ta cực khổ che giấu suốt nhiều năm cứ thế bị vạch trần. Ông ta không cam lòng nhưng chỉ biết bật cười. Lúc này rồi ngoài cười ra ông còn có thể làm gì nữa đây? Trên đời này vốn dĩ không có bí mật nào giữ kín được mãi, có người làm sẽ có người biết thôi!

"Đã đến lúc ông phải đền tội rồi, cảnh sát đang đến, ông đừng phản kháng làm gì vô dụng thôi!", Trà My lạnh lùng bảo.

"Tại sao chứ? Chúng ta là cha con kia mà!", ông Thành cười khổ.

Trà My tức giận xô ngã chồng ly trước mặt, hét lớn:

"Ai là cha con với ông chứ? Tôi chỉ có duy nhất một người

cha thôi, đó là người nuôi dưỡng tôi suốt hai mươi mấy năm qua. Tôi không phải con ông, tôi là quả nghiệp ông đã gieo. Ông có biết vì sao tôi được sinh ra không? Là để đưa ông ra trước vành móng ngựa đấy!"

"Quả nghiệp? Quả nghiệp à? Nói hay lắm!"

Ông Thành ngã ngồi trên đất, mất hồn mất vía lẩm bẩm, ván cờ này ông cứ ngỡ mình sẽ thắng nhưng không ngờ lại thua trên tay con mình. Hóa ra vòng quay số phận đã sắp đặt cả rồi, tay trắng lại hoàn trắng tay. Trường Thịnh vội sai người bắt giữ chặt ông Thành cùng ông Tuấn. Ông Tuấn không cam tâm đứng yên chịu trói như thế, điên cuồng phản kháng. Ông ta đập vỡ chai rượu, dùng thân chai làm vũ khí dọa nạt.

"Trà My, mày hại tao, tao giết mày!", ông Tuấn mắng.

Trà My cứng rắn đáp trả:

"Là do ông tự làm tự chịu!"

Ông Tuấn biết mình không thể thoát được, căm hận tiến về phía Trà My. Trường Thịnh và Tường cùng một số vệ sĩ đứng ra ngăn cản. Trà My bình thản nhìn khung cảnh hỗn loạn, trong lòng trống rỗng. Bỗng dưng ngực trái đau nhói, cô theo bản năng nhìn xuống phát hiện mũi dao sắc nhọn đã đâm xuyên người mình. Trà My từ từ ngoái đầu, một người đàn ông đứng sau lưng, căm hận nhìn cô. Người này Trà My biết, anh ta chính là Dũng - con trai ông Huy, cả hai đã gặp nhau nhiều lần.

"Là do cô tự làm tự chịu! Cô đã hại chết ba tôi, một mạng đền một mạng, công bằng lắm!"

Dũng hờ hững lặp lại lời Trà My, anh ta đẩy ngã Trà My rồi tìm đường tháo chạy. Trà My như lá vàng rơi rụng, chậm rãi ngã xuống. Trường Thịnh không ngờ tới sẽ phát sinh chuyện này, vội vàng chạy đến đỡ lấy. Ông bế bổng cô lên, chạy nhanh ra ngoài trong khi Tường hô hào mọi người bắt giữ hung thủ.

Xe Rolls-Royce lao vút trên đường, Trà My nằm gọn trong vòng tay Trường Thịnh. Cô nhìn ông bằng đôi mắt âu yếm, tuy rằng đau đớn nhưng vẫn mỉm cười khẽ khàng.

"Chắc là em không thể cùng ông đến ngoại ô sinh sống rồi, thật đáng tiếc!", Trà My khó nhọc nói.

"Em đừng nói nữa, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, em sẽ không sao đâu!", giọng Trường Thịnh run rẩy.

"Ông đừng toan tính nữa, không tốt đâu, quyền lực như thế này là quá đủ rồi!"

"Được, tôi nghe em, không toan tính gì nữa!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận