Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về Y Vân Thủ Phủ, bảo Tiêu quản gia chuẩn bị cơm tối mang đến trong phòng, nhìn cô ăn xong rồi tắm rửa qua, lúc này mới khom lưng đắp chăn kín người giúp cô.
Phó Nhiễm mệt mỏi, mắt hơi hé mở, duỗi tay ra khỏi chăn giữ chặt Minh Thành Hữu.
“Anh còn muốn đi ra ngoài sao?”
“Tạm thời công ty có việc gấp, anh xử lý xong sẽ về ngay lập tức.”
Mấy ngày nay, hắn chạy ngược chạy xuôi đi quan hệ, dĩ nhiên thấy vành mắt phía dưới hiện ra sắc thâm quầng, cô bỏ ống tay áo hắn ra.
“Có chuyện gì mà không thể đợi đến ngày mai hay sao? Nghỉ ngơi trước đi đã.”
“Không có chuyện gì.”
Minh Thành Hữu đem cánh tay của cô nhét lại vào trong chăn.
“Anh là làm bằng sắt, không mệt.”
Hắn tắm rửa, thay bộ quần áo đi ra, ở trên xe cho gọi điện thoại cho Lý Vận Linh. Xe thể thao màu xanh ngọc tăng tốc chạy, tiếng động làm cho người đi đường phải liếc nhìn.
Hai hàng cây xanh ven đường từng hàng lùi lại trong mắt Minh Thành Hữu. Hiện tại hắn lại không có tâm trạng thưởng thức, đi đến Nam Đường vội vàng đón Lý Vận Linh lên xe, lúc quay đầu xe thiếu chút nữa đụng vào tượng đá ở cổng.
“Thành Hữu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cha con đâu?”
“Ta nói với ông ấy là ra ngoài đánh bài, ông ấy không nghi ngờ gì.
Xe nhanh chóng hòa vào đường chính, đi vào trong khu biệt thự nội thành.
Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh đi vào trong phòng khách của một biệt thự, Lý Tắc Cần nhận được điện thoại của Lý Vận Linh đã ở đó đợi hơn nửa giờ, nhìn thấy hai người vội vàng đứng dậy đón tiếp.
“Chị, Thành Hữu, muộn như vậy rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lý Sâm đâu?”
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn về phía lối đi lên cầu thang lầu hai.
“Có khả năng đang ở trong phòng chơi game.”
Lý Tắc Cần quay ra nháy mắt với Lý Vận Linh, thấy dáng vẻ bà có vẻ cũng không biết tình hình cụ thể.
“Gọi nó xuống.”
Minh Thành Hữu ngồi xuống ghế sofa gần đó, thấy Lý Tắc Cần đứng yên, hắn ngẩng đầu lên, ngọn đèn trong phòng khách giống như ngọc lưu ly chiếu rọi vào gương mặt này vẻ kinh hãi mà lạnh lẽo.
“Không lẽ chờ náo loạn đến chết người mới đi giải quyết sao?”
Lý Tắc Cần nghe vậy, vội vàng sai người giúp việc lên lầu.
Không đến một lát sau, Lý Sâm mặc đồ ngủ đi xuống.
“Cha… Bác, anh họ, sao mọi người lại ở đây?”
Minh Thành Hữu vắt chân lên, bộ dạng này của hắn, ngay cả Lý Vận Linh bên cạnh cũng không dám nhiều lời.
“Anh họ, có chuyện gì sao?
“Cậu có quen một cô gái tên là Vưu Dữu không?”
Minh Thành Hữu hỏi thẳng vào vấn đề. Thần sắc Lý Sâm thoáng hiện lên vẻ bối rối, hắn lo sợ nhìn sang Lý Tắc Cần, Lý Tắc Cần trừng mắt, nắm tay đã siết chặt.
“Nói đi!”
“Em biết, làm sao vậy?”
Lời nói vừa dứt, đã thấy bóng đen đột nhiên lao tới.
Minh Thành Hữu vung quyền đập trúng mặt Lý Sâm, giống như còn chưa hả giận, hắn đưa tay kẹp cổ Lý Sâm đem hắn áp lên ghế sô pha. Lý Vận Linh thấy vậy nhanh nhẹn ôm lấy tay hắn đang muốn vung quả đấm xuống một lần nữa.
“Thành Hữu, con đừng dọa mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có phải là phải đợi đến lúc cô bé kia tỉnh lại, kinh động tới cảnh sát cậu mới bằng lòng nói sự thật?”
Hai mắt Minh Thành Hữu đỏ ngầu, tay không ngừng kẹp chặt cổ hắn.
Lý Tắc Cần hỗ trợ kéo ra, Lý Sâm sợ hãi trốn sau ghế sô pha.
“Anh họ, Vưu Dữu bị làm sao vậy?”
“Bị cưỡng bức, còn bị hủy hoại gương mặt, bây giờ còn nằm ở phòng bệnh nặng chưa được ra, đầu năm là tôi nhìn thấy xe của cậu ở đó chứ? Con mẹ nó, có phải đầu óc cậu cháy hỏng rồi hay không?”
“Cái gì?”
Lý Vận Linh kinh ngạc. Lý Tắc Cần lập tức bỏ tay ra, Lý Sâm không tin liên tục lắc đầu.
“Không thể nào, em không làm.”
“Xem ra là cậu chưa từ bỏ ý định, muốn đối chất với nhau?”
“Em không có cưỡng bức cô ấy, là cô ấy tự nguyện. Còn có, mặt của cô ấy… Em, thật sự em không biết.”
Minh Thành Hữu móc bao thuốc lá ra, cái bật lửa bạch kim ở trong tay lúc đóng lúc mở. Hắn đưa thuốc lên miệng hít sâu, làn khói bật ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng mà mỏng manh.
“Thành Hữu, chuyện này bất luận như thế nào phải sắp xếp đi, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần bọn họ không báo cảnh sát.”
Lý Vận Linh vẫn còn bình tĩnh, nếu chuyện đã xảy ra như vậy, trước tiên phải giải quyết.
“Đúng đúng, nếu như động đến cảnh sát mà nói, sau này tương lai của Sâm Tử có thể bị phá hủy.”
“Anh, thật sự em không hủy hoại mặt của cô ấy.”
Minh Thành Hữu đập cái bật lửa trong tay tới.
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Mặc dù hắn không thân quen với Vưu Dữu, nhưng chỉ trong nửa ngày ở chung, muốn hắn phải chọn, đương nhiên hắn lựa chọn tin tưởng Vưu Dữu.
“Thành Hữu, chuyện này phải làm sao đây?”
Trong lòng Minh Thành Hữu phiền muộn ghê gớm, hắn nghĩ tới chuyện đã đáp ứng Phó Nhiễm, thật khó khăn hắn và Phó Nhiễm mới gần gũi cạnh nhau, cô cũng đã đem trọng trách giao cho hắn. Hắn ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua không khí hiu quạnh nhìn về hướng Lý Sâm.
“Thật may là chuyện này còn chưa tới mức không có cách nào xoay sở, con sẽ nghĩ biện pháp phong tỏa tin tức trước. Chúng ta không nên ra mặt, hiện tại Vưu gia rất cần tiền, có thể dựa vào điểm này. . . . . . Buộc bọn họ phải gật đầu. Con sẽ tìm luật sư qua bàn bạc, chỉ cần chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, sau này tất cả chi phí hồi phục cho Vưu Dữu, con sẽ đưa đầy đủ.”
“Được, được, cứ làm như thế đi.”
Chân tay Lý Vận linh lạnh như băng, bà cầm mẩu thuốc lá Minh Thành Hữu đã hút hết đưa cho ném vào trong thùng rác.
“Mấy ngày này không cho Sâm Tử ra cửa, Vưu Dữu chính là con gái chú của Phó Nhiễm, mặc dù không có huyết thống nhưng quan hệ rất tốt, con lo lắng chỉ sợ chuyện này không phải tiền là có thể giải quyết.”
“Phó Nhiễm?”
Lý Vận Linh cau mày.
“Cũng không phải là chú ruột, bữa tiệc đính hôn của các con Sâm Tử ra nước ngoài không tham gia, sau đó cũng không gặp mặt, nhưng dù gì nó cũng là chị dâu của Sâm Tử, chẳng lẽ đến lúc thật sự quan trọng nó sẽ giúp người ngoài sao?”
“Mẹ!”
Minh Thành Hữu ngắt lời bà, vẻ mặt không kiên nhẫn, nóng nảy phiền lòng.
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, hắn cố gắng nhẹ nhàng bước chân vào trong phòng, mới đi mấy bước, trước mắt liền sáng lên, đèn ngủ bao phủ lên bóng dáng của Phó Nhiễm, cô ngồi ở mép giường.
“Sao bây giờ anh mới trở về?”
Minh Thành Hữu đi tới nằm chết dí bên cạnh cô.
“Anh cho là em đã ngủ.”
“Không ngủ được.”
Giọng nói Phó Nhiễm ảm đạm, Minh Thành Hữu lấy tay che mặt, không nhìn tới ánh mắt
“Em bảo Tiêu quản gia chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh, đi ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
Minh Thành Hữu bỏ áo khoác ra, tay áo tùy ý vén lên khuỷu tay, hắn làm cho Phó Nhiễm nằm ngang bên cạnh hắn.
“Anh ăn ở bên ngoài rồi.”
Phó Nhiễm gối đầu lên cánh tay của hắn, bên trán gần sát cằm dưới của hắn.
“Mấy ngày nay anh cũng bận rộn mệt chết rồi, chú thím bảo em gửi lời cám ơn anh.”
Hắn im lặng một cách đặc biệt, lúc này như không mở miệng được, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên.
“Anh làm sao vậy?”
Trong ngực Minh Thành Hữu giống như bị vô số bàn tay dùng sức đè ép, hắn nơm nớp lo sợ, cẩn thận, chỉ sợ nói sai một chữ vào thời điểm mấu chốt này.
“Không có gì, chính là mệt chết đi.”
Làm việc thoải mái không thể có điều ràng buộc, tác phong từ trước đến giờ đã rời bỏ hắn.
“Thành Hữu, anh đáp ứng em một việc.”
“Chuyện gì?”
“Một khi tìm được người làm tổn thương Vưu Dữu, trước hết hãy cho em thấy mặt đã, em muốn xem một chút, đến tột cùng là người như thế nào có thể hạ độc thủ với Vưu Dữu như vậy.”
Giọng nói Phó Nhiễm phẫn nộ, Minh Thành Hữu nói mang theo ý thử dò xét.
“Anh cho người điều tra chỗ xảy ra sự việc, đến nay vẫn không có tin tức nên vẫn
“Không thể nào.”
Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu.
“Em tin Vưu Dữu có thể tỉnh táo chỉ ra là ai đã làm tổn thương nó, tội cưỡng bức đã là khó có thể thoát khỏi tội ác, tại sao còn phải hủy gương mặt? Thật sự là em không dám tin là người có thể làm được chuyện đó.”
Phó Nhiễm không nghĩ ra, Vưu gia không nghĩ ra, mà ngay cả Minh Thành Hữu cũng không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ đây là vì yêu sinh hận?
Minh Thành Hữu lấy lý do công ty bận việc nên thời gian đi bệnh viện ít dần. Theo lời dặn dò của hắn, mỗi ngày bác sĩ chính của Vưu Dữu sẽ thông báo tình hình cho hắn đúng giờ, cũng nhờ thế mà Minh Thành Hữu biết được tình hình của cô có chuyển biến tốt, tạm thời thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng ba ngày sau có thể tỉnh lại.
Đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, hắn cho Huống Tử ra mặt tìm một vị luật sư, sớm đến bệnh viện giải quyết việc này.
Sức khỏe của thím không tốt, mấy ngày nay đều ở nằm viện, Phó Nhiễm mang theo nồi súp mà người giúp việc đã cẩn thận chuẩn bị cho đi vào phòng bệnh, bàn tay mới chạm tới cánh cửa, bên trong tiếng nói kích động truyền ra.
“Tại sao hắn không lộ diện? Hắn hại con gái của tôi thành ra như vậy, hắn lại không đến nói được một câu sao?”
“Ông đừng kích động, có lời gì nói cùng tôi cũng
Phó Nhiễm đi vào phòng bệnh, chú kéo cô đến bên cạnh nói qua loa đại khái ý tứ đối phương.
“Ông nói cho tôi biết, rốt cuộc hắn là ai?”
Thím mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở mép giường, đối diện vị luật sư tầm 40 tuổi.
“Không thể nào, ý của chúng ta tương đối rõ ràng, tiền chữa trị cho con gái của bà, kể cả những trị liệu sau này cùng với phí tổn thất tinh thần, chúng tôi sẽ đưa cho không kém một xu. Nhưng điều kiện quan trọng nhất là các người phải bảo đảm không được tố cáo, làm chuyện này cứ thế qua đi.”
“Nói cách khác, hắn thừa nhận cưỡng bức và làm hại em gái tôi?”
Luật sư khẽ nhíu mày, giống như lơ đễnh.
“Xin chú ý lời nói của cô, không phải là cưỡng bức, mà là tự nguyện phát sinh quan hệ tình dục. Các người nên biết, chuyện này cho dù báo cảnh sát cũng rất khó làm cho rõ ràng. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết chính là số tiền thuốc thang khổng lồ này. Chỗ này là 100 vạn, nếu như các người chịu cam đoan, chúng tôi sẽ đưa thêm một trăm vạn nữa.”
Thời gian không đến một tuần lễ, để lo viện phí cho Vưu Dữu tiêu tốn toàn bộ tiền để dành của Vưu gia. Số tiền tiếp theo phải lo rất lớn, đến bọn họ cũng không dám tưởng tượng tới.
Gương mặt Phó Nhiễm không chút thay đổi nhìn về phía tờ chi phiếu, cô cầm ở trong tay hận không thể trực tiếp nện vào mặt vị luật sư kia, chỉ có lý trí làm cô đem chi phiếu vứt trả lại.
“Chúng tôi không cần tiền, gặp nhau trên tòa án.”
“Chuyện này mà vỡ lở ra cũng không có lợi đối với các người, cho dù toà án thật sự phán xét, cũng tuyệt đối không có khả năng có khoản bồi thường hai trăm vạn.”
“Một khi đã như vậy, làm sao ông sẽ cho rằng dễ chịu như vậy?”
“Không tin tưởng những lời này của tôi hay sao? Tôi tin là không cần phải nói thẳng ra, tôi khuyên các người hãy chọn một con đường có lợi nhất với mình đi.”
Luật sư nhặt tờ chi phiếu bị Phó Nhiễm ném xuống đất lên.
“Huống hồ điểm quan trọng nhất, bọn họ muốn giữ thanh danh, không có nghĩa là lúc này một khi đã lên tòa đấu đá thật sự thất bại, chính xác là đến lúc đó, đừng nói 200 vạn mà ngay cả 20 vạn các người đừng mơ tưởng có được!”
“Cút đi!”
Phó Nhiễm chỉ hướng cửa.
“Mở cửa đi ra ngoài!”
“…”
Phó Nhiễm đi theo sau lưng luật sư, đóng sầm cửa lại.
Quay đầu lại đi vào, chú cùng thím không nói một lời, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng thím khàn khàn.
“Tiểu Nhiễm, kỳ thật ông ta nói rất đúng.”
“Thím, vấn đề tiền nong không cần lo lắng.”
Phó Nhiễm lấy ra một sấp tiền từ trong túi xách.
“Chỗ này có 12 vạn, phòng làm việc của con làm ăn cũng không tệ lắm.”
Mặc dù là như muối bỏ biển, nhưng chi phí phẫu thuật thẩm mỹ sau này cũng có thể từ từ góp dần. Hiển nhiên chú thím đang do dự
“Tiểu Nhiễm, chuyện này truyền ra… Vưu Dữu còn có thể tiếp tục sống được không?”
“Đây là việc nhất định nó phải đối mặt, chỉ có đối mặt mới có thể tiếp tục, chuyện này có thể che giấu, nhưng còn ý định huỷ mặt kia?”
“Nhưng ta thương con gái…”
Phó Nhiễm ra khỏi phòng bệnh, thấy Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy tới. Phó Nhiễm chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi, Vưu Ứng Nhụy quay lại đóng cửa phòng bệnh, ba chân bốn cẳng chạy tới hướng Phó Nhiễm.
“Chuyện của Vưu gia không thể tưởng tượng được là cô thực sự quan tâm.”
“Nó là em gái tôi.”
Một chân Vưu Ứng Nhụy nâng lên dựa vào vách tường màu trắng.
“Chỉ sợ lúc này cô đang chạy vạy khắp nơi vay tiền đi?”
Phó Nhiễm khẽ nhếch môi.
“Chẳng lẽ cô không lo lắng cho nó sao?”
“Cô đừng quên, nó liên tục gọi cô là chị, dù là có huyết thống thực sự cũng không bù được tình cảm từ nhỏ của các người. Có thể giúp, tự nhiên tôi sẽ hỗ trợ, nhưng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, tình hình trong nhà cô cũng thấy đấy. Mỗi người góp một hai vạn còn có thể, nhiều hơn nữa mà nói cũng không được.”
“Tôi không đem hi vọng uỷ thác chỗ mấy người.”
Phó Nhiễm biết rõ tính tình Vưu Chiêu Phúc, dù là thực sự có tiền hắn cũng không thể dốc túi giúp đỡ.
“Nếu như tiền thật sự có thể vấn đề, cô cần gì làm cho mọi chuyện rối ren thêm đây? Khả năng chuyện này bọn họ theo đến cùng cũng không có vấn đề gì. Nhưng có người nguyện ý làm người vung tiền như rác đưa ra, mấu chốt là phải trị hết bệnh.”
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn về phía cuối hành lang.
“Cô nghe thấy người nọ nói rồi?”
“Tôi sẽ khuyên bọn họ tiếp nhận.”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt.
“Tôi tin tưởng Vưu Dữu sẽ đồng ý cách làm của tôi.”
Vào bệnh viện phải chi tiền như nước, hơn nữa mấy ngày nay rất tốn kém.
Phó Nhiễm chậm rãi từ trong nhà đi ra, khóe miệng không tự giác kéo nhẹ ra vẻ châm chọc, trong mắt cô hàm chứa một ánh nhìn thản nhiên.
Phạm Nhàn thấy cô rời đi.
Phó Tụng Đình từ thư phòng ra ngoài.
“Tiểu Nhiễm trở lại có việc gì thế?”
“Nó muốn mượn khoảng 10 vạn tiền.”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Sắc mặt Phó Tụng Đình căng thẳng tiến lên, Phạm Nhàn ý bảo ông đừng vội.
“Nói là con gái của thím trước kia xảy ra chuyện.”
“Không có mười vạn sao? Không có cứ mở miệng nói với nó.”
“Haizz… ” Phạm Nhàn than thở.
“Không phải ông không hiểu, lúc trước Lý Vận Linh đã gọi điện thoại bảo chúng ta đừng cho Tiểu Nhiễm tiền, nguyên nhân cụ thể là gì bà ấy cũng chưa nói.”
“Ngược lại chế giễu, quản lý tới cả nhà chúng ta.”
“Ông cũng đừng nói bực bội, đi ăn cơm đi.”
Phó Tụng Đình bỏ tay Phạm Nhàn qua một bên.
“Các người cứ làm vậy đi, sớm muộn cũng khiến Tiểu Nhiễm nản lòng đối với cái nhà này.”
Phó Nhiễm thừa nhận, cô nghĩ sự tình đơn giản quá mức.
Trước kia Minh Thành Hữu đã hứa hẹn với cô, bằng bất cứ giá nào cũng sẽ chữa trị cho Vưu Dữu, thậm chí vì chuyện phẫu tuật thẩm mỹ sau này cũng tìm bệnh viện nổi danh nhất Hàn Quốc. Nhưng cho tới bây giờ, cô còn chưa kịp mở miệng với Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh lại cắt đứt con đường của cô trước.
Tiêu quản gia pha thêm trà cho Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, Lý Vận Linh nâng ly trà lên, ánh mắt lướtt qua tách.
“Tiểu Nhiễm, nghe nói con gái chú con bị bệnh? Có thể giúp người khác tất nhiên là chuyện tốt, nhưng là phải có chừng có mực, Minh gia chúng ta không phải hội từ thiện. Con cũng không cần mang những chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền Thành Hữu, gần đây công việc của nó rất bận rộn, biết không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!