Lọc Truyện

“Ừm, cô đồng ý thì tốt, như vậy thì, ngày mai cô liền đi làm cùng Cẩn Húc đi, nhớ kỹ, trên đường phải trông chừng nó cẩn thận, không thể để nó tức giận nóng nảy”.

Ôn Tử Du nhất nhất nghe theo, ông cụ Lục lúc này mới hài lòng rời đi.

Sau khi tiễn ông cụ đi, Ôn Tử Du thoáng chốc liền đổ vật xuống giường, vừa nghĩ tới việc phải ngày ngày đi theo Lục Cẩn Húc, cả người cô liền cảm thấy không tự tại.

Có lẽ ưu điểm duy nhất là anh ta kiếm được tương đối nhiều tiền, Ôn Tử Du ngồi bật dậy, nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, một con số thấp đến đáng thương.

Cách đây một thời gian, khi cô đến từng viện điều dưỡng một để tìm mẹ đã nghe ngóng qua viện phí ở nơi đó, với đồng lương ít ỏi đó của cô căn bản không chỉ trả nổi cho chỉ phí hàng tháng của những bệnh nhân không thể tự chăm sóc bản thân.

Cô phải dành dụm đủ tiền mới có tự tin đón mẹ về.

Nghĩ đến đây, Ôn Tử Du nghiến răng ngà, không phải chỉ là theo sau Lục Cẩn Húc sao, cùng läm thì cô giả câm giả điếc, anh ta nói gì thì cứ hành động như thể không nghe thấy, nhịn một chút liền xong rồi.

Sáng sớm hôm sau, ông cụ Lục thản nhiên tuyên bố trên bàn ăn: “Từ giờ trở đi liền để Ôn Tử Du làm trợ lý của cháu đi, cùng cháu đi làm tan sở, chăm lo cho cuộc sống của cháu”.

Lục Cẩn Húc nhíu mày, liếc người phụ nữ đang cúi đầu ăn sáng kia: “Cháu không bao giờ giữ người vô dụng ở bên cạnh”.

Chiếc thìa trong tay Ôn Tử Du khựng lại, ông cụ chỉ thở dài: “Dù sao lương của cô ta cũng do ông trả, không cần cháu lo tới, nhưng khi cháu ra ngoài phải dẫn theo cô ta, nhớ chưa?”

Thấy ông cụ ngoan cố như vậy, Lục Cẩn Húc chỉ có thể gật đầu, chỉ là vẻ mặt anh như giăng thêm một tầng sương, rõ ràng là không đồng tình.

Dùng xong bữa sáng Ôn Tử Du liền ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Cẩn Húc, vừa định lên xe thì người đàn ông lại không vui vẻ gì nói: “Cô ngồi ở ghế phụ, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?”

Ôn Tử Du nhất thời lúng túng: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo”.

Nói đoạn liền mở cửa xe ghế sau.

“Cô ngồi ở phía sau là muốn coi tôi làm tài xế sao?”

Nhưng Lục Cẩn Húc hiển nhiên không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy.

Nghe được lời này bàn tay đang đặt trên tay năm của Ôn Tử Du liền cứng đờ, Lục Cẩn Húc rõ ràng là đang muốn ra oai phủ đầu với cô mà.

“Vậy cậu chủ cảm thấy tôi phải làm thế nào?”, Ôn Tử Du không nhịn được hỏi lại, không lẽ, cô phải năm bò trên nóc hoặc chui xuống gầm xe thì người đàn ông này mới vừa lòng sao?

“Cô nên cút xa ra một chút, càng xa càng tốt, đừng làm chướng mắt tôi”, Lục Cẩn Húc đeo kính râm, ung dung ngồi vào ghế lái, giọng điệu lạnh băng.

Ôn Tử Du siết chặt tay nhỏ, nếu không phải ông cụ Cố cưỡng ép yêu cầu cô nhất định phải ra vào với Lục Cẩn Húc, cô chắc chẳn đã sớm rời đi, không phải nén nhịn cơn tức này.

Nhưng hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác.

“Thật xin lỗi, thực ra tôi cũng không muốn tới, nhưng không còn cách nào khác, đây là yêu cầu của ông Lục, cậu chủ, anh sẽ không đến ngay cả lời của ông ấy cũng không nghe theo đó chứ?”

“Cô còn biết lôi ông nội tôi ra làm bia chắn? Cô sẽ không phải cho rằng ông ấy thực sự coi cô làm cháu dâu đó chứ?”, Lục Cẩn Húc cười khẩy một tiết

“Tôi còn chưa ngu xuẩn tới mức đó, nhưng, tôi không thể không nghe theo lời của ông cụ mà thôi”.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận