Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Lục Cẩn Húc đương nhiên sẽ không mở lời trước, cô đây là muốn cúi đầu sao?

Anh nhón chân dài, nhàn nhã chờ đợi.

Ôn Tử Du ở trong bếp bận rộn một hồi, nhân tiện xin chỉ giáo một vài vấn đề từ đầu bếp của Lục gia.

Cô kỳ thực không biết nấu ăn, trước khi vào tù, cho dù có một đoạn thời gian bị Ôn Khởi Mặc không quan tâm tới nhưng cô dù dao cũng là cô cả trên danh nghĩa của Ôn gia, ít nhất loại việc như giặt giũ nấu cơm này cũng không cần đích thân làm.

Nhưng đó đều đã rơi vào dĩ vãng.

Cô vừa làm vừa lộ ra một tia cười khổ.

Cô nghĩ mình quả thực nên học những kỹ năng sinh tồn cơ bản này, nếu không sau này nếu bị Lục gia đuổi đi còn trông đợi có người sẽ làm sẵn dâng lên cho mình sao?

Một lúc sau cô cuối cùng cũng vất vả hoàn thành xong món ăn, cẩn thận từng li bưng ra rồi đặt vào hộp giữ nhiệt, sau khi cảm ơn đầu bếp liền đi ra ngoài.

Lục Cẩn Húc đợi trong phòng rất lâu, văn kiện trong tay xem nửa ngày cũng chưa lật sang trang mới, mãi cho đến khi Hạ Liên tới thông báo đã đến giờ dùng cơm anh lúc này mới ra ngoài và phát hiện ra Ôn Tử Du căn bản không có ở nhà, liền ý thức được có điều không ổn.

"Ôn Tử Du đâu?”

Hạ Liên thấy sắc mặt anh không vui vội vàng cáo trạng: "Mợ chủ sáng sớm đã vào bếp nấu cơm, làm xong liền mang. ra ngoài, không biết là đi tìm ai... Tôi hỏi cô ấy một câu còn bị măng một trận nữa...

Giọng nói của Hạ Liên càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng bày ra dáng vẻ vô cùng uất ức cúi đầu.

Lục Cẩn Húc nghe xong đã hoàn toàn không còn tâm tình ăn cơm, bốp một tiếng ném đôi đũa trong tay xuống: "Tôi đi ra ngoài một lát".

Anh muốn nhìn xem người phụ nữ đó gấp gáp muốn ra ngoài như vậy lại muốn làm gì.

Ôn Tử Du ngồi xe buýt đến điểm tới, lại đi bộ thêm một quãng đường rất dài nữa mới đến được nơi hai người đã hẹn.

Hạ Tử An đã đến trước, thấy cô mồ hôi đầm đìa, trong tay ôm khư khư hộp cơm cách nhiệt thì nơi mềm mại nào đó trong tim bị chạm tới.

Không ngờ một câu nói gần như vu vơ của mình lại được cô nghiêm túc đón nhận như vậy.

"Thật ngại quá vì đến hơi muộn, tôi có mang đồ ăn tới nhưng hình như không ngon lắm...",Ôn Tử Du có chút ngượng. ngùng nói.

Trước khi tới cô đã nếm qua những món ăn này, tuy rằng cũng không đến mức không thể bỏ vào miệng nhưng. muốn nói là ngon thì chắc chẳn không gánh nổi.

Vì vậy cô đặc biệt mang tiền tiết kiệm của mình tới, ngộ lỡ anh ta không thích cô liền mời anh ta đến nhà hàng ăn cơm.

“Vậy tôi càng phải thử xem, có phải cô có khiêm tốn quá không", Hạ Tử An hờ hững nhún vai, mở ra hộp cơm rồi cản vài miếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận