Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

"Sao thế này?", Ôn Tử Du lầu bầu, đầu óc choáng váng không nghĩ ngợi được gì

"Đây là cô tự chuốc lấy", có lẽ cũng bị mùi rượu nồng nặc trên người tiêm nhiễm, Lục Cẩn Húc kéo cô cùng ngã xuống,

Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Ôn Tử Du, đôi môi non mềm của cô dưới ánh đèn phản chiếu càng thêm căng mọng mướt mát, hương rượu phả tới tập kích sợi dây lý trí còn sót lại của anh

Lục Cẩn Húc cúi đầu định nếm thử mùi vị của cô thì Ôn Tử Du bỗng nhiên mấp máy môi: "Ôn Tử Mặc... ông... ông không phải người mà".

'Từ miệng Ôn Tử Du bỗng nhiên thốt ra cái tên của một người đàn ông khác khiến Lục Cẩn Húc giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thoáng chốc nguội ngắt

Anh bép lấy gò má nhỏ nhän của cô: “Cô gọi ai?”

Bị người khác bóp tới khó chịu, Ôn Tử Du chỉ có thể mơ hồ nói ra vài chữ, Lục Cẩn Húc không còn nhãn nại một phát ném cô ra, còn mình thì đi thẳng ra khỏi phòng ngủ chính.

Ôn Tử Du bị anh đẩy ra có chút đau, lại mắng Dư Phi Minh vài câu mới lật người rồi chìm vào giấc ngủ

Lục Cẩn Húc đanh mặt bước vào phòng tầm.

Người phụ nữ chết tiệt, cái tên cô gọi vừa rồi hình như không phải là Bạch Dịch An, cho nên, cô lại cấu kết với tên đàn ông khác rồi sao?

Ra ngoài chưa đầy một tháng đã đổi hai tên đàn ông, anh thực sự là đã đánh giá thấp cô rồi

Dòng nước lạnh róc rách dội xuống, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể, ánh mắt của người đàn ông còn lạnh giá hơn cả độ ấm trên người

Khi Ôn Tử Du tỉnh dậy thì bị dọa cho giật nảy, bởi cô phát hiện ra bản thân vậy mà ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

May mắn thay cô xem qua một lượt thì phát hiện trên giường không có dấu vết của người khác từng ngủ qua, ät hẳn Lục Cẩn Húc tối qua cũng không trở lại

Ôn Tử Du cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng cất gọn bình rượu, lại thu dọn vết tích để lại trên giường

Dọn đẹp xong cô cố nén cơn đau đầu như búa bổ mà chuẩn bị đi làm, vừa định đi ra ngoài thì Lục Cẩn Húc xuất hiện ngay trước mặt

“Đi đâu?”

Ôn Tử Du kinh ngạc liếc anh một cái: “Đương nhiên là đi làm rồi".

Lục Cẩn Húc bình thường cũng không quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của cô, hôm nay bỗng dưng đặt câu hỏi như vậy khiến trong lòng cô thoáng rơi lộp bộp.

Lục Cẩn Húc sầm mặt: “Lục gia không thiếu cơm ăn áo mặc cho cô, cũng không phải không cho cô tiền tiêu, từ hôm nay cô không được phép đi đâu cả, thành thật ở nhà là được”.

Ôn Tử Du nghe vậy liền nóng vội.

Tuy răng công việc của cô kiếm không được bao nhiêu tiền nhưng lại do Bạch Dịch An nhọc lòng sắp xếp. Cô cũng đã hạ quyết tâm phải có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội bằng chính đôi tay của mình.

Lục Cẩn Húc bỗng nhiên nói muốn cô ở nhà, cô cũng không phải đồ chơi cho anh nuôi dưỡng.

"Không được, tôi phải đi làm, tôi nhất định phải kiếm tiền nuôi sống bản thân”.

“Ai biết được là cô đi làm hay ra ngoài cặp kè với đàn ông đây?”, Lục Cẩn Húc thấy cô cãi lại liền lạnh băng liếc cô một cái: “Lục gia không gánh nổi việc mất mặt này".

Ôn Tử Du nghe thấy anh lại vô cớ chụp cho mình cái mũ dụ dỗ đàn ông liền có chứt bực bội

“Anh luôn mồm nói Lục gia Lục gia, không lế sau này khi tôi lưu lạc đầu đường, Lục gia còn có thể liếc tôi nhiều thêm một cái sao?”

“Tôi không giống cậu ấm như anh, vừa mở mắt đã thấy biệt thự xa hoa, có người hầu kẻ hạ, bây giờ tôi muốn học oách tự nuôi sống bản thân thì có gì sai? Tôi có công việc, ít nhất ngày nào đó khi bị các người đuổi ra khỏi cửa cũng sẽ không quá thẩm hại!"

Nói xong những lời này, Ôn Tử Du cũng chẳng để tâm Lục Cẩn Húc có biểu cảm ra sao nữa mà nhấc gót đi thẳng ra ngoài.

Cô sẽ không từ bỏ công việc, kêu cô mỗi ngày ở trong Lục gia như nhà tù, vậy đến khi nào cô mới có thể đủ năng lực kiếm tiền đón mẹ ra ngoài đây?

Nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh của cô, đôi mắt Lục Cẩn Húc càng u ám hơn vài phần.

Ôn Tử Du nén một bụng lửa giận tới được công ty, còn chưa đẩy cửa bước vào thì chợt nghe thấy bên trong đang có người rì rầm thảo luận gì đó,

"Ôn Tử Du đó dường như chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, cũng không biết phía sau có ai chống lưng vững chắc như vậy!”

"“Chậc chậc, tôi vừa nghe nói, hình như cô ta được người khác bao dưỡng nên mới đi cửa sau đó!"

“Nghe nói cô ta còn từng ngồi tù!"

Hai chữ ngồi tù này vừa vang lên, gương mặt Ôn Tử Du thoất cái tái nhợt, cô vẫn luôn trân trọng cơ hội được. làm việc tại công ty này.

Bởi vì bản thân bây giờ cái gì cũng không hiểu, lại là đi cửa sau, khó tránh khỏi sẽ có người chống đối với mình, do đó thái độ làm việc của cô vô cùng tốt, người khác kêu cô làm cái gì, cô liền tận lực giúp đỡ cái đó.

Nhưng hiện tại tất cả nỗ lực của cô vì vài câu nói liền biến thành một câu chuyện cười.

Rốt cuộc là ai căm hận cô đến mức như vậy, muốn đuổi cùng giết tuyệt cô sao?

Cô chỉ muốn an ổn tìm một công việc bình thường mà thôi, tại sao lại không để cô được như ý nguyện?

Trong đầu cô lại vang vọng những lời nói hôm nay của Lục Cẩn Húc, là anh ta?

Gương mặt cô thoät cái tái nhợt, bất giác siết chặt nắm đấm.

"Cô đứng ở đây làm gì?", đúng lúc này, có người đi ngang qua văn phòng, thấy Ôn Tử Du đứng ngây như phỗng trước cửa không vào thì tò mò hỏi.

Người bên trong lúc này mới yên tĩnh trở lại, thấy nhân vật chính đang được thảo luận rôm rả bước vào tất cả liền lặng ngắt như tờ.

Ngay lập tức có người buông lời châm chọc: "Ngày thường xem ra là một cô gái khá bình thường, chẳng ngờ lại không biết xấu hổ đến vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà".

Ôn Tử Du giả vờ như không nghe thấy mở ra văn kiện trước mặt, nhưng cây bút trong tay đã bán đứng cô, đầu bút không ngừng run rấy, ngay cả chữ cũng không viết thành hình.

Cô không biết ngày hôm nay mình đã trôi qua như. thế nào, văn phòng lớn như vậy, những lời đàm tiếu về cô như một cơn gió nhanh chóng quét tới mọi ngóo ngách trong công ty.

Cho dù cô đi tới đâu đều sẽ chạm phải những ánh mắt kỳ quái cùng khinh thường của những người kia, như thể cô là một loại virus ác tính, xuất hiện ở đâu sẽ mang đến tai hoạ cho nơi đó.

Cô ngẩn ngơ tan sở rồi trở về nhà, thấy Lục Cẩn Húc đang ưu nhã ngồi uống cà phê, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại giống như vẽ ra một rãnh trời vô hình với loại người như cô.

"Tại sao anh lại làm như vậy?", Ôn Tử Du không ghìm được mở miệng chất vấn.

Một người đàn ông thân cao mét chín, một đại nhân vật hô mưa gọi gió như Lục Cẩn Húc tại sao phải ngáng đường một con kiến như cô, chơi đùa cô, giẫm đạp cô, rất vui sao?

Lục Cẩn Húc cau mày, nhìn gương mặt nhỏ nhắn phẫn nộ đến đỏ bừng của cô, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn, xem ra tức giận không nhẹ.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận