Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì Triệu Nhã Vân đã lao ra từ trong đồn cảnh sát, gắt gao túm lấy tay cô không buông: “Tử Du, là dì đổ oan cho con rồi, dì xin lỗi con, cũng thay Diệu Ly xin lỗi con, hay là bỏ qua chuyện này, Diệu Ly vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi”.

Bỏ qua? Không hiểu chuyện?

Ôn Tử Du đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay lúc này tái nhợt như giấy trắng, còn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trông vô cùng nhếch nhác, chỉ là đôi mắt sáng rực sắc bén: "Cô ta còn lớn hơn tôi ba tuổi thì tính là trẻ con cái gì, lúc bà đưa tôi vào đồn cảnh sát, sao chưa từng nghĩ qua?”

Cô siết chặt nắm đấm, cô thực sự hận, hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt đạo đức giả này của Triệu Nhã Vân.

Nhìn bộ dáng uất ức này của bà ta, chỉ trong chốc lát hốc mắt đã đỏ ửng, xem ra đáng thương vô cùng, là dáng vẻ vì đứa nhỏ mà có thể nhẫn nhục bất cứ thứ gì.

Ai nhìn dáng vẻ này mà không bị cảm động mềm lòng đây? Từ nhỏ tới lớn, cô đã chịu quá nhiều lần thiệt thòi như vậy rồi.

“Cô ta nên chịu trách nhiệm với chuyện mình làm lời mình nói, cứ để cô ta ở đây học cách làm người cho tốt đi, bà nhớ lấy, chuyện không nên nói thì không thể nói lung tung”, Ôn Tử Du bỏ lại câu này liền bắt taxi rời đi.

Triệu Nhã Vân đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, con nhãi chết tiệt, không chỉ trèo được lên cành cao là Lục gia, mà sau lưng còn có một phú hào ẩn mình giúp đỡ.

Con điếm khốn nạn, cô đợi đó cho tôi!

Lăn lộn cả một ngày sức lực Ôn Tử Du cũng đã kiệt quệ, vừa về đến nhà lại bị Lục Cẩn Húc gọi vào thư phòng.

Người nhà này một lớn một nhỏ khi kêu người tới dạy dỗ đều thích đến thư phòng, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa.

Ôn Tử Du đứng cách bàn viết chữ không xa, Lục Cẩn Húc đọc xong văn kiện mới sâu xa ngước mắt, nhìn cô chằm chăm: “Nói đi, sao lại vào đồn cảnh sát”.

“Chuyện này có liên quan gì tới anh Lục sao?”

Nếu đã không phải là Lục Cẩn Húc giúp cô, vậy anh nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì?

“Ôn Tử Du, bây giờ cô và tôi có quan hệ vợ chồng trên mặt pháp luật, cô bị bắt tới đồn cảnh sát, đồng nghĩa với việc tát vào mặt tôi, tôi không quan tâm cô phải chịu đựng những gì trong đó, tôi chỉ cần biết đối phương rốt cuộc có nhằm vào. Lục gia hay không”.

“Hừ”, Ôn Tử Du cười lạnh một tiếng, thật là một người chồng tốt máu lạnh thượng tôn lợi ích mà.

“Đối phương đơn thuần nhăm vào tôi, anh quên rồi sao, chúng ta đã kí thỏa thuận, người ngoài không biết tới quan hệ vợ chồng này thì sao thể mượn cơ hội ức hiếp tôi để đánh vào thể diện của anh cơ chứ, chủ tịch Lục?”

“Vậy thì tốt, ra ngoài đi”.

Lục Cẩn Húc không kiên nhẫn xua tay, Ôn Tử Du xoay người rời hỏi, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, giọng nói của anh lại vang lên: “Ôn Tử Du, tôi mặc kệ cô sống hay chết, nhưng nếu cô ở bên ngoài dám làm ô nhục Lục gia, tôi nhất định sẽ khiến cô không được sống yên ổn”.

Ôn Tử Du rũ mi, người đàn ông này đã không còn là người đàn ông có thể sưởi ấm cho cô trong đêm lạnh, lắng nghe bản thân tâm sự nữa.

“Biết rồi”.

Ra ngoài, đóng cửa lại, Ôn Tử Du bước đi với vẻ mặt không cảm xúc.

Khi cô trở lại phòng liền thấy trên sàn nhà đặt đầy những túi đóng gói lớn nhỏ, nhìn nhãn hiệu vậy mà là quần áo của cửa hàng mà hôm nay cô và Lưu Diệu Ly đã tranh cãi tại trung tâm thương mại đó.

Cô không mua sao lại gửi tới nhiều như vậy?

Điện thoại lại đổ chuông, là tên đàn ông đó gọi tới: “Tôi mua hết quần áo trong cửa tiệm đó cho cô rồi, đều là size của cô, thế nào, thích không? Cô gái ngu xuẩn, nhớ lấy sau này không cho phép cô phải chịu tủi thân bên ngoài nữa, còn khiến tôi phải thu dọn kết cục cho cô, hừ!”

Hốc mắt Ôn Tử Du nóng lên, khóe miệng run run, vô thức nói ra lời mà mình chưa bao giờ dám nghĩ tới: “Tối nay tới đi, tôi đồng ý với anh”.

Những ngày nay ngoại trừ người đàn ông này không còn ai vươn tay giúp đỡ cô nữa, những người đó chỉ không ngừng tổn thương cô, ăn hiếp cô, ngoại trừ hẳn ta, cô không thể tin tưởng ai nữa.

Sau khi cúp điện thoại, cô gạt đi nước mắt, lấy lại bình tĩnh, treo quần áo vào tủ, nhưng khi nhìn thấy một ngăn ẩn trong tủ không được đóng chặt thì sửng sốt trong giây lát.

Nửa đêm, Ôn Tử Du ngủ trên sàn như thường lệ, Lục Cẩn Húc còn đang ở trong thư phòng làm việc, cô căng thẳng thò tay xuống gối xác nhận một lần nữa, sau đó mới yên tâm hơn một chút.

Đột nhiên cô được người ôm từ phía sau, cô biết, hẳn ta tới rồi.

“Anh tới rồi”. Hơi ấm của người đàn ông xuyên qua bộ đồ ngủ truyền đến làn da của cô, nhưng cô lại không cảm nhận được nửa điểm ấm áp, chỉ cảm thấy lạnh ngắt từ đầu tới chân.

"Hôm nay cô đã đồng ý với tôi, khiến tôi rất bất ngờ”, người đàn ông nằm lấy cổ tay hôm nay bị còng ma sát tới sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác này dịu dàng vô cùng, nếu không phải trái tim của Ôn Tử Du lúc này đã lạnh giá, có lẽ cô đã thực sự bị cảm động mà tin tưởng hẳn hết lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận