Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Từ tận đáy lòng Lưu Diệu Ly không tin Ôn Tử Du có thể sống tốt hơn cô ta, bất giác liền cảm thấy chắc chắn cô đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó mới có được tấm thẻ này, mở miệng liền công kích Ôn Tử Du.

Triệu Nhã Vân nghe được lời này thì vội thêm dầu vào lửa: "Đừng nói lung tung, lão già hay lừa đảo gì cơ chứ, Tử Du đó là tự do yêu đương, chỉ là tuổi tác có chút lớn mà thôi!".

Ôn Tử Du nghe vậy ngoảnh phắt đầu lại: "Bà vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?"

Lưu Diệu Ly chạm phải ánh mắt sắc bén mang theo giận dữ không buồn che giấu đó của Ôn Tử Du liền sinh ra một tia sợ hãi, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt cô, liền đáp: "Ha ha, tôi nói sai rồi".

Ôn Tử Du híp mắt nhìn cô ta, Lưu Diệu Ly lại cổ quái bổ sung thêm một câu: "Không phải lừa thì cũng là trộm, mấy lão già cũng sẽ không mờ mắt như vậy, dẫu sao cũng là kẻ có tiền án tiền sự, học được chút tài vặt mèo mả gà đồng cũng không có gì ngạc nhiên".

Vừa nói cô ta vừa cảm thấy lời mình rất có đạo lý, liền cướp lấy tấm thẻ kia từ tay nhân viên, cẩn thận lật xem: "Dì à, cô ta nhất định sẽ không có tấm thẻ giá trị như này, chắc chắn là ăn trộm rồi".

Triệu Nhã Vân cũng liếc tới con ngươi đảo tròn một vòng, lập tức đâm chọt: "Tử Du, cô làm chuyện khác tôi không quan tâm, nhưng nếu cô ăn cắp đồ của người khác, vậy tôi không thể ngồi yên được rồi, cho dù chúng ta là người một nhà, tôi cũng phải đại nghĩa diệt thân, phải không?"

Ôn Tử Du cau mày, hai người này đúng là trợn mắt nói mò mà: "Bà nói tôi trộm đồ vậy chứng cứ đâu? Không có chứng cứ mà nói xằng xiên không sợ bị bắt tội tung tin đồn thất thiệt sao?"

"Còn cần chứng cứ cái gì, tấm thẻ này chính là vật chứng tốt nhất! Bây giờ tôi liền báo cảnh sát, để xem cô giải thích với họ như thế nào?"

Giọng nói của Lưu Diệu Ly thu hút không ít người tới vây xem, vừa nói vừa rút điện thoại ra báo cảnh sát.

Gô ta vui vẻ đắc ý liếc Ôn Tử Du một cái: “Trận này cô xong đời rồi!"

Ôn Tử Du không biện giải, cây ngay không sợ chết đứng, cô có gì phải sốt ruột?

Một lúc sau cảnh sát đến, vì số tiền quá lớn nên họ đưa một số người về đồn để thẩm vấn.

“Ôn Tử Du phải không, tấm thẻ này cô lấy ở đâu ra?” “Người khác đưa cho tôi”

“Ai đưa cho cô?”

"Tôi không biết...”

Câu này kêu cô phải đáp lại thế nào? Đó là do tên đàn ông đêm nào cũng muốn chà đạp cô đưa cho? Ngay cả tên họ hay hẳn trông như thế nào cô cũng không biết!

Điều này nghe có vẻ phi lý, nhưng tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

"..", cô trả lời như vậy khiến viên cảnh sát cảm thấy kinh nghiệm trong nghề nhiều năm của mình như đang bị sỉ nhục: “Ôn Tử Du, tôi cho cô thêm một cơ hội, rốt cuộc là lấy được từ đầu, thật thà được khoan hồng!”

Triệu Nhã Vân ở bên cạnh không quên thêu dệt thêm: “Đồng chí cảnh sát anh đã nghe thấy chưa, cô ta trộm đồ ngay cả lời nói dối cũng không bịa đặt được ra, anh không biết đó thôi, ba năm trước chính vì cố ý giết người nên cô ta mới bị tống cổ vào tù, nhà chúng tôi... người nhà của cô ta vì chuyện này cũng cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, sau khi ra ngoài cô ta cũng không còn người thân nào khác, tấm thẻ này ngoại trừ ăn trộm, còn có thể từ đâu ra được!"

"Tôi không ăn trộm!", Ôn Tử Du nhấn mạnh một lần nữa.

"Không ăn trộm? Vậy tấm thẻ này là do lão già nào đưa cho cô? Cô nói thử xem mình phải ngủ cùng lão ta bao nhiêu lần lão ta mới đưa cho cô tấm thẻ mệnh giá lớn như vậy? Đồng chí à, cho dù cô ta không trộm cắp, cũng là cái kia, bán, bán dâm mài Một chuyện bại hoại thuần phong như vậy anh tuyệt đối không thể bỏ qua!"

“Triệu Nhã Vân, bà bớt ngậm máu phun người đi, bà tưởng rằng ai cũng giống mình thích bám dính vào người có tiền như vậy sao?!"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận