Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Ôn Lam khốn quẫn thấy được nụ cười trào phúng này của Ôn Tử Du càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm nữa chỉ tức giận giậm chân quay về biệt thự.

Diệp Uyển Tĩnh xót thương cho Ôn Lam nhưng cũng sợ hãi Lục gia, chỉ đành nuốt giận tiến lên kéo Dư Phi Minh: “Được rồi Phi Minh, năm triệu thì năm triệu, chúng ta bồi thường là được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cháu cũng phải suy nghĩ cho Lam Lam chứ, nếu chuyện trên xe vừa rồi của hai đứa bị bại lộ, sự nghiệp của Lam Lam sẽ bị ảnh hưởng đó...”

Diệp Uyển Tĩnh cũng dựa vào thủ đoạn quyến rũ người này để leo lên, vừa nhìn nét ửng đỏ chưa tan trên gương mặt họ liền biết Dư Phi Minh cùng Ôn Lam đã làm những gì trên xe, một khi chuyện này ầm ï lên, người chịu ảnh hướng lớn nhất vẫn là con gái Ôn Lam của bà ta, nói thế nào thì Diệp Uyển Tĩnh cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.

Dù sao người đền tiền cũng là Dư Phi Minh, chẳng phải Ôn gia bọn họ.

Ôn Khởi Mặc cũng tiến lên nói: “Đúng vậy, bồi thường cho hẳn ta đi, nếu dính tới kiện cáo thì không phải là chuyện của năm triệu nữa đâu”.

Dư Phi Minh tức xì khói, hung ác nhìn người tài xế một lúc lâu, chỉ hận không thể róc xương lóc thịt tên chết tiệt bỗng dưng nhảy ra này, khiến cậu cả Dư gia là hắn vô duyên vô cớ phải ngậm bồ hòn như vậy, hắn sao có thể cam tâm!

Nhưng dưới áp lực dồn ép, hắn vẫn chỉ đành rút ra thẻ ngân hàng ném qua đó.

Tài xế lấy ra máy POSS quẹt đi năm triệu, trước khi rời đi còn không quên mỉm cười nói: “Anh Dư, lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận chút, chúc anh một đời vui vẻ”.

“Mau cút đi cho tôi!", dáng vẻ nhận được món hời còn khoe mẽ này của tài xế khiến Dư Phi Minh gần như muốn nổ tung.

Tài xe ung dung lên xe rồi lái xe đến bên cạnh Ôn Tử Du, lại xuống mở cửa cho cô, lễ độ nói: “Cô Ôn, mời lên xe”.

Ôn Tử Du thấy người nhà cùng Dư Phi Minh phải chịu tổn thất lớn như vậy thì có chút muốn bật cười, thầm nghĩ Dư Phi Minh là một kẻ kiêu căng cỡ nào, hôm nay cũng có thể chịu thiệt lớn đến vậy.

Trong lòng cô bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, động tác lên xe cũng lưu loát hơn không ít.

Xe đã chạy đi nhưng ánh mắt của Ôn Khởi Mặc vẫn dõi theo, híp mắt như có điều suy ngẫm.

“Con nhóc khốn kiếp này vậy mà trèo lên được cây cao Lục gia”, vừa thấy tài xế là cùng một nhóm với Ôn Tử Du, Diệp Uyển Tĩnh càng giận sôi máu.

“Hiện giờ Lục Cẩn Húc vẫn còn đang hôn mê, e rằng Lục. gia đưa cô ta ra ngoài là vì cảm thấy việc cô ta ngồi tù vẫn chưa đủ đền hết tội, muốn đổi cách tra tấn cô ta. Kết cục của cô ta có lẽ cũng không khá hơn trong ngục là bao, thứ đang đợi chờ cô ta chưa hẳn đã là thiên đường, mà thực tế là địa ngục”.

Dư Phi Minh nhìn theo hướng Ôn Tử Du đã đi xa, trong con ngươi âm trầm như đang suy tư gì đó.

Khi trở lại Lục gia thì trời đã tối, Ôn Tử Du đơn giản ăn chút gì đó liền trở về phòng, cô theo thói quen kiểm tra thân thể Lục Cẩn Húc trước, vẫn là khuôn mặt say ngủ an tĩnh, cơ thể ấm áp, không có thêm vết thương nào, cũng không có gì bất thường.

Như thường lệ, cô mát xa cho anh một tiếng đồng hồ, vừa mát xa, cô vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên nhớ tới ánh mắt khó hiểu của ông cụ Lục khi thả mình trở về Ôn gia vào ban ngày.

Cô lập tức hiểu ra nó có ý nghĩa gì, đó là một loại giễu cợt, một loại khinh thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận