Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Có lẽ những kẻ cả ngày sỉ nhục đánh chửi cô trong tù kia không thiếu một phần “quan tâm này của Ôn gia.

Rốt cuộc thì họ đều không muốn một người có vết nhơ như cô lôi kéo quan hệ với mình, có thể thầm lặng bỏ mạng trong tù thì không gì tuyệt vời hơn.

"Tôi tới không phải là để tranh luận chuyện năm đó với ông, tôi muốn gặp mẹ mình".

"Tao sắp xếp mẹ mày đến một nơi an tĩnh để dưỡng bệnh rồi, sẽ không dễ bị người khác làm phiền tới", con ngươi Ôn Khởi Mặc xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi.

"Mẹ tôi ở đâu, bây giờ tôi muốn gặp bà ấy".

"Mẹ mày là bệnh nhân, là người mày muốn gặp liền có thể gặp được sao!"

"Ông giấu bà ấy ở chỗ nào rồi?", Ôn Tử Du bất ngờ xộc thẳng lên trước võ mạnh xuống bàn: "Ôn Khởi Mặc, tôi đã thay con gái rượu của ông nhận tội ngồi tù rồi, ông còn giam giữ mẹ tôi làm cái gì, ông trả bà ấy lại cho tôi, chúng ta hết nợ!"

"Con khốn này mày đang nói gì đó!"

Triệu Nhã Vân, kẻ một mực ở bên ngoài nghe lén lập tức đẩy cửa xông vào, ngón tay sơn móng diêm dúa phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Ôn Tử Du: "Cô bớt ngậm máu phun người đi! Năm đó cô rõ ràng là người đụng xe vào người ta, cô mới là sát nhân, bây giờ còn dám trở về căn ngược một ngụm, tôi thấy đáng lẽ năm ấy phải tìm luật sư khép cô vào án tử hình mới đúng!"

Ôn Tử Du nghe vậy thì cười tự giễu, quả nhiên bản tuyên án năm đó Ôn gia cũng góp một phần sau lưng, phán quyết mười năm kia có mấy năm là họ giành giật được cho cô đây?

"Không để tôi gặp mẹ mình thì tôi phải cân nhắc tới việc lật lại bản án thôi, nghe nói Ôn Lam bây giờ thế nhưng là một đại minh tinh, không biết nếu chuyện này bị giới báo chí phanh phui ra, có ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của cô ta không nữa?"

Ánh mắt Ôn Khởi Mặc bỗng nhiên toát lên vẻ hiểm độc: "Mày dám uy hiếp tao?'

Triệu Nhã Vân cũng tràn đầy căm hận muốn lao tới đánh Ôn Tử Du.

"Tôi là đang đàm phán với ông", vừa nói cô vừa đi tới bên cửa sổ mặt đất, nhìn thấy chiếc xe của Lục gia vẫn đang đỗ bên ngoài đợi mình, nói tiếp: "Người đưa tôi ra khỏi tù không phải là đối tượng các người có thể chọc tới, hôm nay họ đưa tôi trở về, các ngươi thử đoán xem nếu tôi không trở ra, họ có lập tức tới tìm các người gây rắc rối không?"

Ôn Khởi Mặc nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn toàn cầu đậu cách biệt thự không xa, khắp thành phố cũng không tìm được quá ba chiếc, chủ nhân của nó quả thực không phải người mà Ôn gia có thể đắc tội tới.

Rốt cuộc Ôn Tử Du đã bám được đùi ai lại đột nhiên có tự tin như vậy?

Đè xuống sự hung ác trong mắt, Ôn Khởi Mặc rút ra một tờ ngân phiếu từ trong ngăn kéo, viết lên một dãy số rồi đưa cho Ôn Tử Du: "Tử Du à, bố biết con ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực rồi, mẹ con bây giờ rất tốt, bà ấy cần được tĩnh dưỡng, bác sĩ cũng nói bà ấy không thể chịu được bất kỳ sự quấy rầy nào, đợi tình trạng của bà ấy tốt hơn một chút bố sẽ thông báo cho con tới thăm, số tiền này con cầm lấy, coi như là đền bù của bố dành cho con trong những năm này"

Vừa đưa tấm chỉ phiếu cho Ôn Tử Du, Ôn Khởi Mặc vừa dùng ánh mắt ngăn cản Triệu Nhã Vân đang nóng lòng muốn xông lên kia, trên mặt còn treo ý cười.

Ôn Tử Du bước tới nhận lấy chỉ phiếu, nhìn thấy con số bên trên thì cười lạnh lẽo.

Năm vạn (tầm 180 triệu).

Tiền tiêu vặt của Ôn Lam tùy tiện vứt ra cũng vài chục vạn, mà ba năm này không biết cô ta đã tiêu pha hết bao. nhiêu triệu, sinh bệnh liền ném vào bệnh viện con số trên trời, cho dù tiền kiện tụng năm đó của cô cũng chỉ dừng ở con số năm mươi vạn, mà hôm nay Ôn Khởi Mặc muốn dùng năm vạn cỏn con này để đuổi cô đi.

Nỗi đau đớn vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết ở tù của cô chỉ đáng giá năm vạn.

Ôn Tử Du cười khẩy xé nát tấm chi phiếu rồi ném mảnh vụn vào mặt Ôn Khởi Mặc, xoay gót rời đi.

"Ông tốt nhất mau chóng cho tôi gặp mẹ mình, nếu không tôi nhất định sẽ khiến Ôn Lam phải thân bại danh liệt".

"Ôn Lam thế nhưng là em gái của cô, sao cô có thể làm như vậy!", Triệu Nhã Vân ở phía sau thẹn quá hoá giận mà gào lên.

"Vậy sao? Nhưng sao tôi lại nhớ, mình đã không còn quan hệ gì với Ôn gia vào ba năm trước rồi?"

Dứt lời liền sải bước rời đi, để Triệu Nhã Vân đứng đó há mồm chửi mắng.

Mãi cho tới khi bước ra khỏi cổng lớn Ôn gia, Ôn Tử Du mới như con rối đứt dây, cả người chẳng còn sức lực, thất thần đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận