Lọc Truyện

Vợ Yêu Chạy Đâu Cho Thoát - Ôn Tử Du

Đêm khuya, nhà tù nữ thành phố Giang, tĩnh lặng mà lạnh lẽo.

Ôn Tử Du cuộn mình năm trên giường, tấm khăn trải giường trên người mỏng manh đến đáng thương, căn bản không chống đỡ được cái lạnh thấu xương. Cô không kìm được vươn tay xoa nắn đầu gối đau nhức, nơi khớp xương đau ngứa giống như đang bị hàng ngàn con kiến đục khoét từ bên trong, khiến cô cả đêm trằn trọc khó ngủ.

Ba năm rồi, vốn tưởng rằng bản thân đã quen với sự khổ cực này, nhưng cuối cùng cô vẫn không mạnh mẽ như mình hằng tưởng tượng.

Bệnh tật tích tụ suốt bao năm khiến mùa đông năm nay càng thêm gian nan, Ôn Tử Du thậm chí không biết mình có thể kiên trì đến ngày mãn hạn tù hay không.

Sau khi bị buộc tội vào ba năm trước và bị kết án mười năm tù, đến nay vẫn còn bảy năm nữa.

Bởi vì quá đau nên Ôn Tử Du cứ xê dịch thân thể, từng hồi tiếng giường đệm sột soạt khiến người bên cạnh tỉnh giấc, cô †a cáu kỉnh vùng dậy, một phát túm chặt lấy tóc Ôn Tử Du.

Đối diện với gương mặt hung ác của người phụ nữ kia, biểu cảm của Ôn Tử Du chỉ là sự tê dại cam chịu, bởi cô đã quen với nó rồi.

Chỉ là sự trầm mặc của cô chẳng hề khiến người kia mềm lòng, khi cái bạt tai nặng nề chuẩn bị giáng xuống, ngay cả sức lực né tránh Ôn Tử Du cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi sẽ dừng tay.

Khi cô đang nhảm mắt chờ cơn đau bỏng rát ập đến, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân: “Ôn Tử Du, ra ngoài!”

Ôn Tử Du mở bừng hai mắt, người phụ nữ kia hất cô ra ngoài, căm tức nói: “Coi như mày may mắn”.

Cô chậm chạp mặc bộ quần áo duy nhất còn được tính có thể gặp người rồi theo sau cai ngục ra ngoài: “Có chuyện gì sao?"

"Câm miệng, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Cai ngục không nhiều lời, còng tay và trùm đầu Ôn Tử Du lại.

Màn đêm mang đến nỗi sợ hãi không xác định, trái tim của Ôn Tử Du cũng từ từ chìm xuống.

Đi được một lúc cô bị đưa lên một chiếc xe: “Các người muốn đưa tôi đi đâu!"

Nghe thấy tiếng động cơ khởi động, sự kinh hoảng trong nội tâm cô đã đẩy cao tới cực điểm.

Bị người khác lặng lẽ dẫn đi như vậy khiến cô có một loại ảo giác rằng mình sắp bị xử lý trong âm thầm.

"Đến nơi rồi cô tự nhiên sẽ biết".

Một giọng nói già nua nhưng trầm ổn mạnh mẽ lọt vào tai Ôn Tử Du, khiến con tim càng đập như trống dồn...

Trực giác nói cho cô biết chuyến đi này sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.

Sau khi thấp thỏm hồi lâu xe mới dừng lại, Ôn Tử Du xuống xe, bị một người đàn ông tóm lấy quành đông rẽ tây một lúc lâu mới dừng lại.

Ai đó thô bạo cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu của cô, đôi mắt vây quanh trong bóng tối quá lâu vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mà có chút chói loà.

Ôn Tử Du làm quen một hồi, lúc này mới phát hiện ra cách đó không xa có một ông lão mặt không biểu cảm nhưng lại tự phát ra một loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh nhờn.

Đây là người mang cô ra ngoài, là nhân vật cô không đắc tội nổi.

Ôn Tử Du liếc ông ta một cái thật nhanh liền cúi đầu nhìn chäm chằm mũi giày, cô rất sợ người đàn ông này sẽ đột nhiên nổi giận rồi làm điều bất lợi với mình, cô căn bản không có sức lực để phản kháng lại.

“Là thế này, tôi có chuyện muốn nhờ vả cô, nếu cô đồng ý, tôi có thể hủy bỏ tội trạng giúp cô ra tù trước thời hạn”.

Lời nói của ông lão còn chưa dứt, Ôn Tử Du đã vội vàng ngắt lời: “Tôi đồng ý”. “Cô không sợ tôi sẽ gây hại cho mình à?”, ông lão bị sự sốt sảng của cô làm kinh ngạc.

Ôn Tử Du lắc đầu: “Bất luận là gì cũng không thể tồi tệ hơn so với hiện tại. Hơn nữa, nếu ông thực sự muốn ra tay với tôi, tôi tin bản thân căn bản không có cơ hội đứng ở đây”.

Người này có thể mang cô ra khỏi nhà tù, cũng có thể xóa tội trả lại tự do cho cô, cũng nhất định có thể khiến cô hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết.

Ông lão gật đầu: “Tuy nói là vậy nhưng cô vẫn phải hiểu rõ tình hình rồi hãy quyết định”.

Nói đoạn liền đẩy cửa dẫn đầu bước vào trong phòng, Ôn Tử Du theo sau, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh.

Đó là một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú, tuy rằng khoác trên người áo bệnh nhân và nhäm nghiền hai mắt nhưng vẫn không tổn hại tới khí chất tao nhã và cao quý của anh, ngũ quan giống như được đao khắc dưới ánh đèn mờ ảo phác họa ra những đường nét khiến phụ nữ mê đằm.

Ôn Tử Du có thể tưởng tượng được người đàn ông này từng ưu tú cỡ nào, mà kiểu người như vậy rõ ràng không có quan hệ gì với loại người như cô, khiến cô không giấu nổi nét nghi hoặc.

“Đây là cháu trai Lục Cẩn Húc của tôi, nó hôn mê đã ba năm, chính là người bị cô đâm bị thương lúc đó”.

Sắc mặt Ôn Tử Du thoát cái tái nhợt, cô không nhịn được siết chặt nằm đấm, móng tay không được thường xuyên cắt tỉa ghim vào lòng bàn tay đâm xuyên da thịt, nhưng cô lại không phát giác ra, chỉ nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt.

Hóa ra là anh ấy!

Ôn Tử Du biết anh cũng là người bị hại, nhưng khi nghĩ tới chính vì người đàn ông này mà mình mới bị báo thù và cố tình tra tấn trong lao ngục liền khó giữ được bình tĩnh.

Phẫn nộ, tủi hờn cùng kinh ngạc đan xen vào nhau, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cứng rẳn dẫn xuống và giả vờ bình tĩnh.

Thấy bàn tay cô run run, ông lão còn tưởng răng cô đang áy náy, nói tiếp: “Bây giờ Cẩn Húc hôn mê bất tỉnh, cần một người phụ nữ kết hôn với nó để kề cận chăm sóc, vì một vài nguyên nhân nên chọn cô, cô cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận