Lọc Truyện

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh - Dương Họa Y (Bản Chuẩn)

 

- Anh nghĩ sống ở đây... làm vương gia thì dễ sao?... 

- Ý em là sao? 

- Lo mà... giấu sự thật... Đừng để bất kỳ ai... biết chúng ta... không phải người ở đây... 

- Chắc chắn rồi! Nhưng mà giờ em nghỉ ngơi dưỡng bệnh chút được không? Em như vậy anh lo lắm... 

- Được... 

Dương Họa Y gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng cô lại mở mắt nhìn con gấu đang loay hoay nằm cạnh cô. 

- Anh đang... làm trò gì vậy? 

- Ngủ với vợ mình! 

- Ai... là vợ anh?... 

- Còn ai nữa chứ? Ở hiện đại, chúng ta có giấy đăng kí kết hôn rồi! Giờ xuyên không về thời này, chúng ta lại xuyên vào làm hai vợ chồng rồi đấy thôi! Em không thấy chúng ta rất có duyên với nhau sao? 

- Im đi... Đừng để tôi... nổi cáu với anh... Mau cút ra kia... 

- Ấy đừng giận! Anh đi ngay! 

Nhan Từ Khuynh sợ cô giận nên vội vã đi nhanh ra cửa. Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh, Dương Hoa Y không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ rồi quay người vào trong nằm ngủ. 

Mới xuyên không được một ngày đã nhận ra nhau rồi! Xem chừng đúng là cả hai có duyên thật nhỉ? Nhưng mà... thế này thì giúp thân chủ này kiểu gì đây? Vị vương gia kia lại là người chồng của mình xuyên không vào thân chủ đó thì làm sao có thể rời khỏi nơi này được? Mà chắc anh xuyên về cũng có thể là giúp vị vương gia kia làm chuyện gì đó thôi! Vậy thì cứ sống ở đây một thời gian đã, tạm giấu thân phận thật với anh đã rồi tìm cách quay trở về sau. Chắc sẽ phải mất một thời gian rất dài đây... 

Dương Hoa Y mải suy nghĩ rồi cứ thế dần chìm vào giấc ngủ mà không biết có một ai đó lại lén lút quay trở lại ngồi cạnh giường cô. 

Nhan Từ Khuynh cố nhẹ nhàng hết sức nằm xuống bên cạnh cô. Tuy vẻ bên ngoài là một người khác nhưng tình cảm của anh dành cho cô cũng không bao thay đổi. Những cảm giác mỗi khi ôm cô hay chỉ là nói chuyện với cô cũng không hề khác gì so với lúc cả hai còn ở thời hiện đại. 

Ngắm nhìn dáng vẻ ngủ ngon của cô, anh không nhịn được mà vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Mặc kệ cô có hận cỡ nào anh vẫn mặt dày ôm lấy cô chỉ để cô có thể cảm nhận được cảm giác được che chở, bảo vệ, an toàn... 

- Ôm đủ chưa? 

Nhan Từ Khuynh giật mình khi nghe thấy giọng nói phát ra ở trong chăn. Gương mặt thanh tú ló ra sau lớp chăn cùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh. 

- Em... em dậy rồi à? 

- Tôi có... có ngủ đâu mà dậy? - Dương Hoa Y nói theo phản xạ. 

- Thật không ngủ chứ? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô trêu chọc. 

- Tôi lừa anh chắc? - Dương Hoa Y hơi đỏ mặt quay đi. 

Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô có chút đáng yêu dù là đang mang ngoại hình của người khác. Anh đưa tay áp lên má cô rồi xoay mặt cô quay lại đối diện với mặt mình. 

- Em có biết em đang giết anh không? 

- Giết... giết gì? - Chợt ánh mắt cô hơi dao động. Dường như cô đang sợ hãi gì đó. 

- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh cũng

 

Nhấn Mở Bình Luận