Lọc Truyện

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh - Dương Họa Y (Bản Chuẩn)

Chương 14

Còn thiếu một chút nữa là đầu Dương Họa Y đã đập vào cạnh tủ. Nhan Từ Khuynh kéo cô lên rồi ôm vào lòng khiến cô sững người.

- May quá! Em không bị gì! Chút nữa thì...

- Anh thôi đi! - Dương Họa Y lần nữa đẩy anh ra. Trông cô lúc này như một con nhím nhỏ đang xù những chiếc gai nhọn lên để bảo vệ mình - Bây giờ anh tỏ ra quan tâm tôi để làm gì? 6 năm tôi sống không bằng chết dưới tay anh quen rồi! Giờ "bị" anh chăm sóc thế này tôi không quen!

Nhan Từ Khuynh nhẹ kéo cô lại gần rồi ra sức ôm chặt lấy cô dù cô có vùng vẫy mạnh cỡ nào.

- Anh xin lỗi... Là anh đã làm tổn thương em quá nhiều! Nhưng... thời gian vừa qua ở cạnh em nhiều anh mới nhận ra... bản thân đã có lỗi với em rất nhiều! Anh cũng nhận ra... bản thân đã yêu em từ lúc nào không biết...

Dương Họa Y lần nữa sững người. Yêu cô? Thật nực cười! Yêu mà hành hạ tới vậy à? Trong mắt cô anh là một con ác quỷ không đáng tin cậy từ 6 năm về trước rồi. Giờ những gì anh nói cô đều không tin nữa.

Càng nghĩ Dương Họa Y càng khóc, càng đẩy mạnh Nhan Từ Khuynh ra hơn.

- Lời của anh đều là giả dối hết... Tôi không nghe... Tôi không tin...

- Em không tin cũng được nhưng xin em đừng khóc nữa... Sức khỏe của em đang yếu...

- Không phải lúc tôi bị thương nặng... anh vẫn đuổi tôi đi làm... việc nhà sao?...

- Anh biết lỗi rồi... Là do anh hết... Đừng khóc nữa mà...

Một bên không ngừng vừa khóc vừa trách còn một bên lại không ngừng vừa xin lỗi vừa dỗ dành. Cả hai cứ ngồi như vậy cho đến sáng cô mệt quá ngất đi thì mới dừng.

Nhan Từ Khuynh lặng lẽ đắp chăn cho Dương Họa Y rồi ngồi xuống cạnh giường.

Điện thoại anh hiện lên không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của cấp dưới nhưng giờ anh chẳng thiết tha gì đến công việc nữa. Điều anh chỉ quan tâm nhất bây giờ là làm thế nào để cô có thể mau chóng khỏe lại và tin tưởng anh thôi.

Đến chiều tối Dương Họa Y mới tỉnh lại. Cô chống tay ngồi dậy rồi dựa lưng vào thành giường. Đầu óc cô bây giờ trống rỗng. Cô chẳng buồn suy nghĩ đến chuyện gì nữa. Cô mệt lắm rồi!

Nhan Từ Khuynh đang hào hứng ôm một đống đồ mà cô thích đi lên phòng. Càng nghĩ đến việc cô tỉnh dậy thấy những món đồ này anh càng vui. Anh đã phải cho người đi điều tra tìm lại những người đã từng làm giúp việc ở gia đình cô để hỏi về sở thích, thói quen của cô. Sau khi thu thập đủ rồi, đích thân anh đi lựa từng món một cho cô rồi hí hửng đem về nhà.

Cách cửa từ từ mở ra. Nhan Từ Khuynh nghĩ Dương Họa Y chưa tỉnh lại nên anh cố nhẹ nhàng hết sức. Nhưng cửa vừa mở ra là bóng dáng nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ trên lan can ngoài ban công. Anh hốt hoảng vứt hết đồ xuống rồi chạy ra ôm lấy người cô bế vào trong.

- Em bị làm sao vậy? Trời lạnh như vậy em ngồi ngoài đó làm gì? Mà ngồi như vậy nhỡ em bị ngã xuống dưới kia thì sao?

Dương Họa Y im lặng không trả lời. Đôi mắt vô hồn vẫn dán chặt vào khung cảnh bên ngoài. Nhan Từ Khuynh cũng không hỏi cô nữa mà đứng dậy nhặt đống đồ vừa vứt vội kia lên rồi đem đến trước mặt cô, miệng cố nở một nụ cười thân thiện nhất có thể:

- Anh biết em có thích mấy thứ này nên đã đi mua chúng về cho em này! Đích thân anh chọn từng thứ một cho em ấy nhé! Toàn đồ tốt nhất thôi đấy...

Dương Họa Y khẽ liếc qua đống đồ trên tay anh. Ánh mắt vô hồn có chút dao động nhỏ nhưng rồi lại trở về trạng thái ban đầu. Thích thì đã sao? Trước thì cô thích thật đấy nhưng sau 6 năm bị giam cầm áp bức thì cô chẳng còn thích gì nữa rồi. 6 năm về trước, những thứ ấy cô thích đến nỗi ngày nào cùng đòi bố mẹ mua cho bằng được, mua nhiều đến mức có hẳn cả một phòng riêng lớn để cô chứa mấy thứ đồ đó. Còn bây giờ, nó là cái gì cô cũng chẳng quan tâm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận