Lọc Truyện

Võ Nghịch Cửu Thiên Giới - Diệp Hàn (FULL)

Diệp Hàn không rên một tiếng, lâm vào trầm mặc. 

Đẩy sư phụ đi tới chỗ nàng ở, thu dọn một số thứ cần khi lên đường rồi để nàng nghỉ tạm, Diệp Hàn trở lại chỗ ở của mình. 

Sau khi tiến vào phòng, Diệp Hàn thay bộ quần áo cũ nát dính máu trong khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, sau đó mở một cái túi ra. 

Trong túi rõ ràng là tất cả những gì hắn lấy được từ khu vực khai thác: 73 viên thú hạch yêu thú nhị giai bắt mắt. 

Diệp Hàn khoanh chân ngồi giữa nhà, cầm lấy một viên thú hạch rồi đột nhiên vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết. 

Nguyên lực cuồn cuộn lập tức bao lấy thú hạch, trong chốc lát, viên thú hạch này đã trở nên trống rỗng, trong suốt giống như khối băng, nguyên lực ẩn chứa trong đó đã biến mất. 

Viên thứ hai, thứ ba... 

Tốc độ luyện hóa của Diệp Hàn rất kinh người, cũng là nhờ sự hùng mạnh của Cửu Thiên Ngự Long Quyết. 

Chỉ chừng một canh giờ sau, hắn đã luyện hóa toàn bộ 73 viên thú hạch, nguyên lực trong đó đều tràn khắp người Diệp Hàn. 

Trong mơ hồ, khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ lên, đó là biểu hiện khi khí huyết quay cuồng, khó có thể áp chế. 

Cũng may sau khi bước vào Tụ Nguyên Cửu Trọng Thiên thì khả năng khống chế trạng thái của hắn đã tiến bộ thêm một bước, hơn nữa kinh mạch, cốt cách, huyết nhục cũng mạnh hơn trước kia, có thể trực tiếp áp chế khí huyết cùng nguyên lực quay cuồng trong cơ thể xuống. 

Làm xong tất cả, sau khi hơi khôi phục lại, Diệp Hàn ra khỏi nơi đó, trở về gác mái của sư phụ. 

Khi đi đón sư phụ, hắn nhìn thấy Lý Khải đứng trong một đám cao tầng thư viên Viêm Dương chờ ở cách đó không xa, có lẽ do có được Cửu Dương Hoả Ngọc nên hiện tại Lý Khải cũng đè nén dáng vẻ vênh váo hung hăng kia. 

Diệp Hàn nhìn lướt qua rồi tiến vào gác mái: "Sư phụ, chúng ta lên đường?” 

“Được!” 

Nghỉ ngơi được khoảng hai canh giờ, khí sắc của Mạc Khinh Nhu khôi phục không ít, nhưng vẫn rất tiều tụy. 

Diệp Hàn biết, mất đi Cửu Dương Hoả Ngọc làm sư phụ phải trả giá không nhẹ. 

Diệp Hàn đẩy sư phụ rời khỏi gác mái, dưới đông đảo ánh mắt chăm chú phức tạp trong thư viên Viêm Dương, hắn cõng sư phụ tới xe ngựa sớm đã được chuẩn bị rồi để cả xe lăn vào trong đó. 

“Vậy lên đường đi!” Lý Khải vẫy vẫy tay, nhảy lên một chiếc xe ngựa khác. 

“Tô viện chủ, lần này đã làm phiền thư viên Viêm Dương rồi!” Trong xe ngựa, giọng nói của Mạc Khinh Nhu truyền ra. 

“Không sao, bảo trọng!” Tô Khiếu Thương cười khổ mở miệng. 

Đây là phiền toái nhỏ sao? 

Đối mặt với người của thư viện Luân Hồi, ai cũng phải thật cẩn thận, ít nhất chuyện này xem như đã được giải quyết, không làm đại nhân vật của thư viện Luân Hồi giận chó đánh mèo lên thư viên Viêm Dương đã là may mắn lắm rồi, ít nhất mỗi năm sau này thư viên Viêm Dương vẫn có đệ tử có tư cách tiến vào thư viện Luân Hồi. 

Rất nhanh hai chiếc xe ngựa đã rời khỏi thư viên Viêm Dương, rời khỏi Viêm thành, chạy băng băng hướng về phương bắc. 

Lý Khải dẫn đường ở phía trước, Diệp Hàn thì điều khiển xe ngựa chở sư phụ đi theo phía sau, trong lúc lên đường, phần lớn thời gian Diệp Hàn luôn dán mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa phía trước, theo thời gian trôi đi, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh. 

Thái Hư Cổ Vực không phải nhỏ, khoảng cách giữa thư viện Luân Hồi và Viêm thành ít nhất cũng đến mấy vạn dặm, mặc dù có hai con huyết bảo mã được tỉ mỉ nuôi nấng, một ngày có thể chạy vạn dặm kéo xe, cũng vẫn cần ba bốn ngày mới tới được thư viện Luân Hồi. 

Đi một mạch tận mấy canh giờ, rất nhanh mặt trời đã ngã về tây, trăng lên giữa trời. 

Lý Khải khống chế xe ngựa ngừng lại, kêu gọi Diệp Hàn phía sau: “Nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngày mai lại lên đường, trạng thái của sư phụ ngươi Mạc Khinh Nhu cũng khó có thể bôn ba thời gian dài.” 

“Được!” Diệp Hàn lạnh nhạt đáp lại. 

Hắn biết Lý Khải không phải tốt bụng sợ mình và sư phụ mệt, chẳng qua là lo lắng sư phụ xảy ra vấn đề, không thể báo cáo kết quả mà thôi. 

Tuy Diệp Hàn không biết tình hình cụ thể trong đó, nhưng hắn cũng có thể phỏng đoán đại khái được Doãn sư tỷ kia không chỉ muốn có được Cửu Dương Hoả Ngọc trong tay sư phụ, nàng ta còn muốn gặp mặt rồi để sư phụ trợ giúp mình 

Diệp Hàn không phải ngốc, ít nhất vẫn rõ một ít thường thức tu luyện bình thường, hiện giờ cảnh giới của sư phụ đã ngã xuống, chỉ là võ giả Thần Lực cảnh. Tuy Thần Lực cảnh cũng là cao thủ một phương, rất hiếm thấy trong Viêm thành, nhưng cao thủ trong thư viện Luân Hồi nhiều như mây, cường giả vô số, dạng người tài ba gì mà tìm không ra? 

Doãn sư tỷ kia muốn luyện hóa Cửu Dương Hoả Ngọc lại nhất định phải được sư phụ trợ giúp? Là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ lại muốn sư phụ phải bỏ ra cái gì? 

sư phụ lấy ra Cửu Dương Hoả Ngọc đã phải chịu đau đớn cùng cực, lúc ấy hắn không kịp ngăn cản, nhưng dù thế nào Diệp Hàn cũng không thể để sư phụ phải chịu đau đớn, hoặc là phải trả giá gì nữa. 

Vào đêm, giờ Tý, gió nhẹ mây tan, xung quanh tịch liêu! 

Thời gian trôi đi, sư phụ sớm đã ngủ trong xe ngựa, Lý Khải lưng dựa vào tảng đá phía trước, sau khi trêu chọc Diệp Hàn một lát, không được đáp lại nên gã cũng dần dần tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. 

Không ai phát hiện trong màn đêm, Diệp Hàn đang ngồi xếp bằng phía trước xe ngựa bỗng khẽ động, hai mắt chợt mở to. 

Một tia sắc lạnh bắn ra từ đôi mắt Diệp Hàn. Hắn bước chậm ra, im lìm không phát ra tiếng động như ma quỷ lấy mạng trong truyền thuyết. 

20 mét, 10 mét, 5 mét! 

Trong nháy mắt chỉ còn cách Lý Khải 5 mét, Diệp Hàn rút Chiến Kiếm sau lưng ra. 

Trong tiếng loong coong, tiếng kim thiết vang vọng! 

Lưỡi kiếm sắc lạnh phản chiếu ánh trăng chiếu lên người Lý Khải, gã đang ngủ say bỗng mở mắt. 

Ở cuối tầm mắt, Diệp Hàn một mình một kiếm, ầm ầm lao thẳng đến chém giết. 

“Ngươi...!” Lý Khải kinh hoảng biến sắc, lập tức bạo nộ. 

Đáng tiếc kiếm này sớm đã vận sức chờ phát động, kiếm tung ra nhất định sẽ dính máu, không có chút do dự và nghiêng lệch nào, nó nhắm chính xác vào tim của Lý Khải. 

Ọc...! 

Lý Khải kêu thảm thiết một tiếng, thân thể run rẩy, trực tiếp lăn lộn trốn ra ngoài. 

“Đáng chết!” Diệp Hàn không khỏi phun ra hai chữ. 

Từ ban ngày đến đêm tối, hắn đã sớm suy diễn kiếm này trong đầu vô số biến, nhưng không ngờ vẫn xuất hiện sai lầm. 

Kiếm đâm vào nửa tấc, Lý Khải lăn lộn tránh đi, đã triệt tiêu phần lớn sức mạnh, không thể hoàn toàn cắt nát tim người này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận