Lọc Truyện

Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới - Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên - Dương Bách Xuyên (FULL)

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, quả nhiên có tác dụng, hơn nữa hiệu quả rất mạnh.

Điều này nằm trong dự đoán của hắn, vì điểm yếu của Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu chính là không có thân thể huyết nhục che chở nguyên thần.

Nếu chúng còn huyết nhục, dưới ánh chiếu của Thần Ma Âm Dương Kính, rất có thể sát thương lên thần hồn của chúng chỉ như muỗi đốt.

Nhưng trong tình trạng không có thân xác, nguyên thần phải chịu sát thương chuyên nhắm vào nguyên thần, hoàn toàn không có vật che chắn.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn ra tay rất mạnh, dốc toàn bộ thần hồn để thúc giục Thần Ma Âm Dương Kính, khiến sự chống đỡ của Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu bị phá hủy. Tổn thương đến nguyên thần là chuyện lớn, nên chúng vội vàng lùi ngay lập tức, thoát khỏi phạm vi chiếu rọi của Thần Ma Âm Dương Kính, lần này lùi một tận năm trăm mét, cách xa vị trí bia Chủ Thần.

"Ha ha, cảm ơn hai vị."

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa bước qua vòng ranh giới, tiến đến trước bia Chủ Thần.

Gọn gàng dứt khoát, thắng rất đẹp, không hề dây dưa.

Ở phía xa, ánh mắt Kỳ Lân vô cùng phức tạp, nhìn chẳm chẳm vào Thần Ma Âm Dương Kính trong tay Dương Bách Xuyên.

Ngoạ Ngưu thì nhe răng nhăn mặt định xông lên, nhưng bị Kỳ Lân ngăn lại: "Được rồi, chúng ta thua hoàn toàn. Dương Bách Xuyên có Thần Ma Âm Dương Kính trong tay, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay. Cũng đành vậy, suy cho cùng chúng ta đều là kẻ thất bại, lẽ ra từ khi ấy đã nên tan thành mây khói.

Đến hôm nay còn sống là vì Chủ Thần đại nhân giữ chúng ta lại trong Thần Mộ Viên để chờ một người có duyên có thể phản công trong tương lai. Có lẽ hôm nay cơ duyên đã đến rồi.”

Ngoạ Ngưu nghe Kỳ Lân nói, im lặng một lúc rồi nói: "Phải, thôi thôi, sống lay lắt suốt vô số năm tháng, ta cũng sống đủ rồi. Nếu thằng nhóc này thật sự là người có duyên, cũng không tệ, đại ca và ta đều có thể được giải thoát."

Không nói đến cuộc đối thoại hơi khó hiểu của Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu, ở phía xa Lã Xuân Thu thấy Dương Bách Xuyên đánh bại Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu chỉ bằng một đòn, trợn mắt há mồm, đồng thời hai mắt lão ta sáng rực, lão ta biết mình sắp được ra ngoài rồi.

Biet đau Dương Bach Xuyen chính là người có duyen ma Thần Mộ Viên nhắm

tới

Bị kẹt ở đây vạn năm, Lã Xuân Thu thật sự chịu đủ rồi, giờ có hy vọng ra ngoài ...

Tất nhiên cuối cùng có được hay không, còn phải xem Dương Bách Xuyên.

Ngay cả Dương Tinh Phó cũng dồn ánh mắt lên người Dương Bách Xuyên.

Hắn hơi xúc động, quả nhiên hắn không đoán sai, cha mình vĩnh viễn không phải người tầm thường.

Trong vô thức, Lã Xuân Thu, Dương Tinh Phó, cùng Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu đều tiến lại gần Dương Bách Xuyên, chờ xem giữa Dương Bách Xuyên và bia Chủ Thần sẽ xảy ra chuyện gì?

Liệu bia Chủ Thần có chọn Dương Bách Xuyên không?

...

Dương Bách Xuyên vươn tay chạm vào bia Chủ Thần.

Theo lời Lã Xuân Thu nói trước đó, đánh bại Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu, rồi chạm vào bia Chủ Thần, nếu có cảm ứng thì bia Chủ Thần sẽ ban xuống năng lượng khổng lồ rồi có thể ra ngoài.

Dĩ nhiên có cảm ứng hay không, Dương Bách Xuyên không biết. Nhưng hắn biết dù có, hắn cũng sẽ không nhận. Nhận rồi nghĩa là chỉ một mình hắn bị truyền tống ra ngoài, còn con trai Dương Tinh Phó sẽ bị kẹt lại nơi này.

Đó không phải điều hắn muốn. Hắn xuống hạ giới vì con trai. Tuy hiện tại con hắn là Thần Ma chuyển sinh, là ma chủ thời đại Tiên Ma chuyển sinh nhưng ý thức chủ thể vẫn còn, vẫn là con trai hắn. Sao hắn có thể để mặc con mình rồi một mình rời đi chứ?

Khi Dương Bách Xuyên chạm tay lên bia Chủ Thần, trên bia vang lên một tiếng nổ lớn.

Thế nhưng như hoa quỳnh nở đêm, chỉ vang lên một tiếng như vậy rồi thôi.

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

"Ơ!"

Dương Bách Xuyên sững sờ

"Chết tiệt! Thằng nhóc nhà ngươi cũng là đồ phế vật à. Sao chả có động tĩnh mẹ gì. Bia Chủ Thần không công nhận ngươi, cũng không ban cho ngươi thứ gì. Xong rồi xong rồi, lão phu lại tiếp tục bị nhốt ở đây ... " Lã Xuân Thu chửi bới.

Dương Tinh Phó cũng ngạc nhiên, hắn không ngờ cha mình cũng không có cơ duyên nào.

Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu thì vô cùng thất vọng.

"Đại ca nhìn nhầm rồi, thằng nhóc này cũng không phải người có duyên." Ngoạ Ngưu thở dài.

"Không thể nào. Trực giác bảo ta rằng sứ mệnh của chúng ta sẽ hoàn thành trong hôm nay. Sao hắn lại không được bia Chủ Thần công nhận chứ?" Kỳ Lân lẩm bẩm đầy hụt hẫng.

Dương Bách Xuyên nhíu mày, quan sát bia Chủ Thần, cũng nghe được lời của Kỳ Lân và Lã Xuân Thu đằng sau.

Hắn biết pháp khí cũng có linh tính. Đã không còn động tĩnh, tức là bia Chủ Thần không chọn hắn, nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Nếu thật sự bị kẹt ở đây, nghĩ đến chuyện Lã Xuân Thu bị nhốt vạn năm thì hắn đã chịu không nổi rồi.

Hiện giờ vẫn còn một con đường để đi ra ngoài.

Đó là đánh tan hoàn toàn linh hồn của Kỳ Lân và Ngoạ Ngưu, đến lúc ấy, theo như Kỳ Lân nói trước đó, quy tắc trong Thần Mộ Viên sẽ mất hiệu lực, tự nhiên sẽ ra ngoài được.

Sẽ không bị nhốt vĩnh viễn ở đây.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận