Lọc Truyện

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

Gương mặt của Kiều Vũ đỏ bừng lên, hắn đưa ra yêu cầu.

Thân là một người họa sư, thân là một người có gia giáo, hắn không tài nào hiểu nổi hành động này của mình nữa rồi.

Hắn mà lại đi đòi lại thứ đã tặng cho người khác, đây chính là không biết giữa mặt mũi.

Nhưng mà, Kiều Vũ thật sự không thể nào khống chế nổi bản thân mình.

Bức tranh này đúng là quá hoàn mỹ rồi.

Chuyện này cũng giống như người luyện võ gặp được một loại binh khí như ước nguyện của mình, người chơi nhạc gặp được một loại nhạc cụ cực kì thích hợp với bản thân mình vậy.

Đối với họa sư mà nói, một bản vẽ hoàn mỹ chính là một bảo bối vô giá!

Lâm Huyền khẽ cười, hắn cuộc bức vẽ lại rồi đưa nó cho Kiều Vũ.

"Ta đã thừa nước đục thả câu rồi!"

Đây chính là lời nói từ tận đáy lòng của Lâm Huyền.

Tuy rằng Kiều Vũ chỉ là một họa sư cấp ba, nhưng mà ý vị bên trong tranh của hắn là thứ mà Lâm Huyền không thể so bì được.

Chỉ cần nhìn Lâm Huyền một lần, hắn đã có thể vẽ ra bức Hàn Tùng Đồ này, đây mới là một họa sư chân chính.

Lâm Huyền chẳng qua chỉ là một số thủ pháp đặc biệt, để bày tỏ ý vị của hắn ra ngoài mặt giấy mà thôi.

Về mặt ý vị thì Lâm Huyền vẫn còn kém xa hắn một bậc.

Kiều Vũ cẩn thận nhận lấy bức tranh, hắn sợ sẽ làm hỏng nó dù chỉ là một chút.

Sau đó, hắn nhìn sang Kiều Tử đang đứng ở bên cạnh.

"Tiểu muội à, có cược có chịu nhé!"

"Ngươi nói lời phải giữ lấy lời, nếu như đã đánh cược với Lâm huynh rồi, vậy thì phải thi hành lời hứa của mình đấy nhé!"

Sau khi nghe thấy hắn nói vậy, vẻ mặt của Kiều Tử thay đổi liên tục.

Với thân phận của nàng mà muốn nàng làm tì nữ cho Lâm Huyền hả?

Trong lòng của Kiều Tử tức giận vô cùng.

Còn nếu như nàng nuốt lời, vậy thì nàng sẽ mất giá trị thân phận thật sự!

Đột nhiên, Kiều Tử lại lâm vào cảnh khốn đốn.

“Sao vậy, ngươi muốn phá hủy lời cá cược của mình hay sao?"

Kiều Vũ nhướng mày nói.

Lâm Huyền khẽ thở dài, hắn vẫy tay nói.

“Thôi đi, nhớ bài học lần này là được rồi."

Hắn không thích tính cách ngang ngược này của Kiều Tử, hắn đưa ra yêu cầu muốn nàng làm tì nữ của mình, chẳng qua là bởi vì hắn muốn dạy dỗ cho nàng một phen thôi.

Nếu như bắt han dẫn theo tì nữa bên cạnh, vậy thì hắn lại cảm thấy có chút không quen.

"Tiểu thư ta sẽ không để cho ngươi được lợi đâu!"

Kiều Tử lập tức lên tiếng nói.

"Nếu như ngươi không muốn ta làm tì nữ của ngươi, vậy thì đợi sau khi đến Thiên Tuyết Quốc, ta trả lại cho ngươi ba ngàn linh thạch trung phẩm, để bù đắp lại cho lần cá cược này!"

Nói xong, nàng xoay người quay trở về lều doanh của mình.

Ba ngàn linh thạch trung phẩm!

Những người bên cạnh khi nghe thấy lời này thì vôc ùng bất ngờ, dĩ nhiên bọn họ hiểu câu nói này có ý gì rồi.

Kiều Vũ khẽ gật gật đầu.

Dùng ba ngàn linh thạch trung phẩm để đổi lại cho nàng ba ngày tự do, vậy thì cũng xem như là công bằng rồi.

"Tiểu muội còn nhỏ, mong Lâm huynh lượng thứ cho."

Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng không truy cứu gì thêm.

Kiều Vũ lại lấy ra một tấm giấy vẽ mới, đặt lên trên bàn vẽ.

“Ta không thể kiềm chế lòng yêu thích của mình với Hàn Tùng Đồ, ta sẽ vẽ cho lâm sư huynh một bức họa khác xem như vật đền bù nhé!"

Nói xong, Kiều Vũ liền bắt đầu vẽ vời.

Lâm Huyền đứng ở một bên xem, âm thầm thở dài một hơi.

Tên Kiều Vũ này đúng là một thiên tài!

Lúc này, cách mà hắn sử dụng để vẽ vời, chính là thủ pháp mà Lâm Huyền sử dụng khi hoàn thiện bức Hàn Tùng Đồ kia.

Nếu nói loại thủ pháp này đơn giản thì nó đơn giản, nói nó phức tạp thì nó phức tạp.

Kiều Vũ chỉ là một họa sư cấp ba, chỉ nhìn thấy Lâm Huyền thể hiện một lần, thì đã có thể lĩnh ngộ được tinh hoa trong đó, đúng là một thiên tài vô cùng hiếm thấy!

Lâm Huyền im lặng đứng ở một bên, ngắm nhìn những nét bút rồng bay phượng múa của hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận