Lọc Truyện

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

“Chẳng lẽ lại là một phương thức tu luyện đặc biệt?"

“Hoặc là hắn có một pháp môn ẩn giấu tu vi?"

Lâm Huyền thầm suy nghĩ ở trong lòng.

Pháp môn ẩn giấu tu vi cũng có không ít, ví dụ như Vô Cấu Nguyên Khí của hắn cũng có khả năng ẩn giấu tu vi.

Thế nhưng người này lại có chút không đúng, cá nhân Lâm Huyền lại rất hứng thú đối với phương hướng tu luyện của hắn, tương đối kỳ lạ.

"Thực lực của Lâm huynh mạnh mẽ, thật sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ."

"Dựa vào thực lực này của Lâm huynh, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào là không thể đi được?"

Thanh niên này khen tặng nói.

"Ta là Kiều Vũ, không biết có thể kết bạn cùng với Lâm huynh một chút được không?"

Lâm Huyền hữu hảo gật đầu một cái.

Mặc dù hắn cũng không thích chủ động đi kết bạn với bất cứ một người nào, thế nhưng nếu như người khác chủ động tiếp xúc cùng với hắn thì chắc chắn hắn cũng sẽ không thể khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu được.

Sau khi nói chuyện với nhau được một lúc, cả hai đã cảm thấy hiểu nhau hơn rất nhiều.

Ngay cả trong lúc trò chuyện với nhau, Lâm Huyền cũng có thể cảm nhận được khí chất đặc biệt của hắn.

Lâm Huyền cảm giác dường như bản thân mình đã gặp được một người nào đó tương tự trước kia rồi

Thế nhưng hắn suy nghĩ một lúc lâu, suy nghĩ toàn bộ những người mình đã gặp qua lúc trước một lần vẫn không cảm thấy có người nào là phù hợp cả.

"Kiều huynh, ta thấy ngươi có khí chất phi phàm nhưng lại không có tập võ."

“Không biết Kiều huynh có thể giải thích cho ta hay không?"

Rốt cuộc Lâm Huyền vẫn không thể nhịn được nữa, hỏi vấn đề này.

Hắn vừa dứt lời, không đợi Kiều Vũ trả lời, ở bên cạnh liền truyền đến một tiếng chê cười khinh thường.

"Người nhà quê chính là người nhà quê, không thể nói được một lời thanh lịch."

Lâm Huyền nhíu mày.

Hắn quay đầu nhìn lại, là một cô gái.

Nhìn khí chất của nàng, không ngờ lại có chút giống với Kiều Vũ mấy phần, Lâm Huyền cũng không có mở miệng trách móc.

"Để cho Lâm huynh chê cười rồi, xá muội được nuông chiều từ bé, kính mong Lâm huynh thứ lỗi."

Kiều Vũ lập tức mở miệng nói xin lỗi.

Lập tức hắn chủ động chuyển về chủ đề chính.

"Ánh mắt của Lâm huynh thật là sắc bén, quả thực ta không phải là một võ giả."

"Từ nhỏ thân thể của ta đã gầy yếu, không thích hợp để tập võ."

“Còn về phần khí chất mà ngươi nói, ta nghĩ có lẽ là bởi vì nghề nghiệp của ta tạo thành mà thôi."

Kiều Vũ mỉm cười.

"Ta là một họa sĩ."

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Huyền mới chợt hiểu ra.

Khó trách hắn sẽ cảm thấy khí chất của Kiều Vũ có chút quen thuộc, bởi vì hắn đã từng gặp qua một người có nghề nghiệp tương tự.

Ban đầu ở Càn Long Tông, hắn đã từng gặp qua một người nhạc sĩ.

Chỉ có điều, nàng đồng thời cũng là một võ giả, cho nên khí chất lại có chút khác nhau.

Cũng chính bởi vì như vậy mà khí chất của Kiều Vũ mới thuần túy như vậy.

“Người nhà quê, người nhà quê, thậm chí ngay cả họa sĩ cũng chưa từng gặp qua nữa."

Cô bé ở bên cạnh lại lập tức mở miệng ra nói một lần nữa.

"Kiểu Tử."

Kiều Vũ khẽ quát lên một tiếng, giữa lông mày có vẻ tức giận.

Nhìn thấy ca ca của mình nổi gian, lúc này Kiều Tử mới ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Vẻ mặt của Kiều Vũ áy náy nhìn về phía của Lâm Huyền.

"Nếu như Lâm huynh cảm thấy hứng thú đối với một họa sĩ, ta sẽ tự bêu xấu vẽ một bức tranh tặng cho Lâm huynh."

Nói xong, hắn lấy ra một bàn vẽ, dựa theo ánh lửa yếu ớt kia, bắt đầu vẽ tranh.

Lâm Huyền đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tò mò nhìn xem.

Họa sĩ thuộc về một nghề nghiệp phụ trợ ở trong trung cửu lưu chức nghiệp.

Nghề nghiệp này đặc biệt ở một chỗ chính là có thể thông qua bức tranh của bọn họ mà khiến cho những người quan sát cảm thấy tĩnh tâm.

Có một số võ giả có tâm thần yếu đuối, nếu như có họa sĩ trợ giúp, chắc chắn có thể nhanh chóng tĩnh tâm để tu luyện.

Có điều, điểm yếu của họa sĩ chính là sức chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận