Lọc Truyện

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

Âm thanh kiếm khí xé rách máu thịt không ngừng truyền ra, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Cả người Lâm Huyền nhuộm máu, ngay cả tóc cũng bị máu tươi thấm đẫm biến thành từng bó một.

“Hừ, năm người!"

Lâm Huyền thở ra một ngụm trọc khí, trong chốc lát này, hắn đã đánh chết năm Tà Võ.

Loại chiến tích này truyền ra, không biết có bao nhiêu người phải run rẩy.

Giết người như giết chó, hình dung như vậy không có chút khoa trương nào.

Nhưng mà, điều này còn xa mới đủ.

Lâm Huyền đối mặt với hơn sáu mươi Tà Võ, số lượng mà hắn đánh chết, chẳng qua cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

“Giết!"

Bên cạnh lại có Tà Võ lao tới.

Lâm Huyền giận dữ gầm lên, lại nghênh chiến.

"Càn Khôn sáng sủa, há lại để Tà Võ ngang ngược?"

“Phốc!"

Chân Long Kiếm xẹt qua, lấy đi một cái mạng.

"Ngay cả hôm nay ta chết trận, các ngươi cũng phải trả giá đắt!"

“Phốc!"

Lại thêm một người.

Mười bước giết một người!

Lâm Huyền của lúc này giống như sứ giả tử vong đang thu gặt linh hồn.

Hắn khong ngung luớt qua trong am nguoi, mỗi lan Chan Long Kiem hạ xuống đều sẽ lấy đi một mạng.

Lần đầu tiên, mạng của cảnh giới Quy Nhất lại trở nên rẻ như vậy.

Mười người!

Nguyên khí trong cơ thể Lâm Huyền đã có chút không thể chèo chống tiếp được nữa.

Cho dù hắn có thể trực tiếp hấp thụ linh khí thiên địa, lúc này cũng có chút giật gấu vá vai.

Cang khiến cho han sốt ruột hơn là sự mỏi mệt của linh hồn.

Loại chiến đấu với cường độ cao này đều tạo thành áp lực nặng nề khó có thể tưởng tượng được lên linh hồn của hắn.

Nếu linh hồn bị tổn thương, vậy hắn sẽ thật sự xong đời!

Tình hình chiến đấu càng luc cang thảm thiết, Lâm Huyền đã biến thành một huyết nhân.

Trên người hắn, từ đầu đến chân, tất cả đều là máu tươi, cũng không biết là máu của hắn hay là của kẻ địch.

Mười lăm cái xác xung quanh đã nói lên sự ghê gớm của trận chiến này.

Nhưng đúng lúc này, lại thêm mấy Tà Võ lao tới.

Lâm Huyền cười khẽ, trường kiếm chém giết trong đám người.

"Những người các ngươi đều mai mai chỉ là con rệp trong bóng ma, không dám gặp người khác!"

"Đến đây đi, để ta xem xem, còn có bao nhiêu người đi tìm cái chết!"

Sau lưng hắn hiện ra một hư ảnh của Chân Long.

Nhưng mà, hư ảnh này lại đang run rẩy không ngừng, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Phốc!"

Nhưng vào lúc này, Lâm Huyền không quan sát kỹ, bị đâm một kiếm.

Trường kiếm đó xuyên qua bả vai hắn, tạo thành tổn thương khó có thể tưởng tượng nổi cho hắn.

Chiến đấu với cường độ cao đã khiến Lâm Huyền không thể tiếp tục duy trì Bá Thể Thần Công.

Một khi đã như thế, vậy thì không duy trì nữa!

Hắn hoàn toàn vứt bỏ phòng ngự, dồn tất cả nguyên khí rồi rót vào trong Chân Long Kiếm.

"Xoet!"

"Xoet!"

Lại thêm hai vet thương xuất hiện trên người Lâm Huyền.

Lâm Huyền khẽ nhíu mày, cầm Chân Long Kiếm trong tay đón lấy.

Nhưng mà, ở ngay phía sau, bên cạnh lại có một thanh đao phóng đến.

“Phốc!"

Đại đao đó chém vào trên vai Lâm Huyền.

Một đao này, cộng thêm vết thương bị đâm xuyên trước đó, đã hoàn toàn phế bỏ cánh tay trái của hắn.

Nhưng mà, sau khi đại đao đó chém vào phía trên vai hắn, bất kể làm thế nào cũng không rút lại được.

"Lang keng!"

Cương theo một tiếng vang thanh thúy, đại đao đo vậy mà lại bị Lâm Huyền chấn vỡ thành hai đoạn.

Một đoạn đoản đao kẹp phía trên vai hắn, nhìn qua cực kỳ thê thảm.

Sắc mặt của Lâm Huyền không thay đổi, nhấc tay đánh ra một đạo kiếm quang.

Tà Võ đó không kịp tránh né, bị kiếm quang này đánh tới, thân một nơi đầu một nẻo!

"Đến đi!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận