Nếu như sử dụng tốt thì bên trong Quy Nhất Cảnh không có ai có thể làm đối thủ của hắn được nữa rồi.
Hình ảnh vừa thay đổi, Lâm Huyền thoát ra khỏi mảnh ký ức đó.
"Gia, có thu hoạch được gì không?"
Trát Nhĩ Khắc lập tức mở miệng hỏi.
Lâm Huyền há to miệng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào nữa.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói.
"Diệt Hồn Chưởng."
Chỉ ba chữ kia thôi, Trat Nhĩ Khac cung mat tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói bằng một giọng điệu khó hiểu.
"Diệt Hồn Chưởng."
"Gia, lần này ngài thực sự đã nhặt được bảo bối rồi."
"Không nghĩ đến, linh hồn ẩn giấu ở bên trong cây Thiên Hồn lại là vị tổ tông này.”
"Ha ha ha ha, có Diệt Hồn Chưởng, sợ rằng ngài cũng không tìm được đối thủ ở trong cùng một cảnh giới nữa rồi."
Phản ứng của Trát Nhĩ Khắc rất quá mức.
"Diệt Hồn Chưởng rất mạnh hay sao?"
Vẻ mặt Lâm Huyền nghi ngờ, hỏi ngược lại.
Hắn chưa từng gặp qua nhiều hồn kỹ, cho nên cũng chưa cảm nhận được sự khiếp sợ đó.
Thế nhưng, phản ứng của Trát Nhĩ Khắc thì có hơi khó hiểu.
Dù nói thế nào hắn cũng chính là một cường giả hồn sư cấp tám.
Đặt ở bên trong thời điểm hồn sư còn chưa sa sút, ngay cả không được tính là cường giả cấp cao nhất thì cũng phải là hào cường một phương chứ.
“Gia, ngài không biết."
"Giữa hồn sư cấp chín cũng có sự khác biệt."
"Trong mắt của ta, hồn sư cấp chín thông thường cũng không có gì hơn cả."
“Cảnh giới của bọn hắn cao hơn ta, lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa nhiều hơn ta."
"Thế nhưng, dựa vào hồn lực và thực lực, ta vẫn còn thực sự khinh thường bọn họ.”
"Có điều, người này lại khác biệt."
"Trong số các cường giả hồn sư cấp chín, hắn xếp hạng thứ mười sáu."
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Huyền cũng mở to mắt.
Xếp hạng thứ mười sáu trong số các cường giả hồn sư cấp chín.
Dựa theo lời giải thích của Trát Nhĩ Khắc thì năm xưa cũng có không ít cường gi hồn sư cấp chín.
Nhiều cường giả cấp chí tôn như vậy, có thể đạt được đến xếp hạng thứ mười sáu phải là hạng người như thế nào?
"Nói đến thứ hạng thứ mười sáu, thực ra còn có chút bảo thủ."
"Luận thực lực, thứ hạng của hắn quả thật không cao."
"Thế nhưng luận về kinh nghiệm, hắn chính là người già nhất."
“Có rất nhiều hồn kỹ đều được xuất phát ở trong tay của hắn."
“Trong số cường giả hồn sư cấp chín xếp hạng ở phía bên trên của hắn thì cũng có vài người là đệ tử của hắn."
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Huyền triệt để sợ ngây người.
Đây thực sự đúng là một vị tổ tông.
Dựa theo lời giải thích của Trát Nhĩ Khắc thì gọi hắn là hồn sư tổ tông cũng không phải là quá đáng.
Có thể trở thành Chí Tôn đã hết sức khó khăn rồi, thế nhưng khó khăn nhất cũng chính là vị Chí Tôn đầu tiên.
Ở trước mặt của hắn không có đường.
Chỉ dựa vào kinh nghiệm vay mượn của mình, trải qua một khoảng thời gian hắn mới lục lọi ra một con đường.
Khai sang ra mot con đuong thích hợp cho phần lon tu gia tu luyen, chuyen này vô cùng khó khăn.
Nói không hề khoa trương chút nào, những hồn sư đặt chân đến cấp chín ở sau đo đều phải dẫm trên bờ vai của hắn để leo lên.
"Hazz, không nghĩ đến ngay cả cường giả như vậy đều khó tránh thoát khỏi cái chết."
Trát Nhĩ Khắc thở dài một tiếng, vô cùng cảm khái.
Nếu như không phải han cơ duyên xảo hợp tránh thoát khỏi một kiếp thì hắn cũng đã chết từ lâu rồi.
Theo như lời mà hắn nói, mặc dù hắn rất mạnh mẽ cũng không có khả năng so sánh được với vị tổ tông này.
Ngay cả han cung không thể bảo vệ được chính mình, làm sao Trát Nhĩ Khắc lại có tài đức gì được?
"Hình như Diệt Hồn Chưởng này còn không trọn vẹn."
Nhưng vào lúc này, Lâm Huyền mở miệng nói.
Diệp Hồn Chưởng đã khắc ở bên trong đầu của hắn, thế nhưng lúc hắn xem lại, uy lực kém hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Không nói đến việc hủy diệt võ giả ở cùng cảnh giới, mà so với Trảm Hồn Kiếm vẫn còn yếu hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!