Hạ Giao Giao ngồi ở trên giường, hắn đang quỳ dưới chân cô, tư thế giống như đang cầu hôn cô vậy.
Ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên đầu gối của cô, không có chảy máu chỉ là bị sưng đỏ một chút.
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?"
Hắn trầm giọng hỏi cô, vừa nghe thôi cô đã cảm thấy bất mãn trong lòng.
Tất cả không phải đều tại hắn sao.
Hắn mang cô về đây, căn phòng mà cô gái kia từng đến, chẳng lẽ cô không nên tức giận rời đi sao.
Hạ Giao Giao xoay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, có một chút ánh sáng rọi vào, là ánh nắng của buổi đầu chiều, dường như không hề ấm áp.
"Lục Nhất Phàm, nếu anh chỉ vì đêm đó mà muốn chịu trách nhiệm với tôi thì không cần đâu, tôi không sao cả, là do tôi tự chạy đến tìm anh mà..."
Cô hờ hững nói với hắn.
Đúng vậy, đây chính là những lời thật lòng từ cô.
Hạ Giao Giao cô biết rất rõ hắn không yêu cô, kết hôn gì chứ, hắn không cần thiết phải làm như vậy.
Động tác trên tay hắn ngưng lại, trong lòng hắn chợt có thứ gì đó không yên, dao động và không thể kìm chế.
Cô nói cô không muốn hắn chịu trách nhiệm với cô nhưng hắn cứ muốn làm vậy, thì đã sao nào.
"Từ giờ em hãy ngoan ngoãn ở lại đây làm thiếu phu phân của Lục gia đi, đừng nghĩ đến những vấn đề không cần thiết, rất vô bổ..."
Nói xong, hắn liền đứng dậy, đôi chân thẳng tấp của hắn lạnh lùng rời đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, Hạ Giao Giao đã không kìm được mà nói với theo.
"Vết thương trên trán của anh... có cần băng bó hay không?"
Âm lượng của cô, càng lúc nhỏ lại.
Thật lòng cô cũng cảm thấy áy náy khi nhìn hắn như vậy, còn những gì hắn đã làm với cô, nhất thời cô không muốn nghĩ tới.
"Không cần đâu, tôi tự làm được... cảm ơn em!"
Câu nói này, là hắn đang cố tình châm biếm cô sao.
Người đã khiến hắn bị như vậy.
Buổi tối hôm đó, đến tận khuya hắn mới quay lại.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, vài giây sau đó hắn đã nằm ở trên giường, đưa tay ôm cô vào lòng từ phía sau.
Đôi môi hắn bắt đầu day cắn vành tai mềm mại của cô, nói ra những lời mật ngọt vào đó.
Có lẽ hắn đã đi gặp đối tác hay bạn rượu, chẳng ai lại quay về trong tình cảnh thế này.
"Giao Giao, sao người em thơm quá vậy? Cho dù tôi có muốn quên như thế nào thì cũng quên không được..."
Hắn thì thầm nói vào tai cô.
Hắn si mê cô thật rồi, lại còn si mê một cách điên cuồng như vậy.
Lúc nãy hắn đã uống chút rượu, không hẳn nhiều nhưng cũng đủ khiến hắn mơ hồ, trong đầu óc đều là cảnh tượng đêm đó đã làm tình với cô.
Lúc đó bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra hiện tại cô đã bị hắn bắt về, nhốt ở trong phòng, vậy tại sao hắn phải nhẫn nhịn mà không làm thêm vài lần với cô nữa chứ.
"Anh... anh say rồi, buông tôi ra đi."
Cô rúc người một chút, bàn tay hắn nóng rẫy, dường như đang mần mò vào trong chiếc váy của cô.
Giọng cô run run nói với hắn, cảm giác sờ sợ dâng lên trong lòng.
Cô không thể không thừa nhận, cô rất thích hắn nhưng nhìn thấy hắn như vầy, cô lại có chút sợ.
Ngay lập tức hắn chợt bật dậy, lật người cô lại, không nói một lời, đưa tay kéo cao chiếc váy của cô lên đến tận cổ.
Một cảm giác mát mẻ lùa vào, Hạ Giao Giao rùng mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Đôi mắt hắn bây giờ chỉ toàn là sương mù pha lẫn dục vọng, cô biết rằng cho dù bây giờ cô có cố gắng giãy giụa thì cũng không có kết quả đâu.
"Thật đẹp, Giao Giao, cho anh nhìn một chút... chỉ nhìn một chút mà thôi..."
Giọng hắn khàn đục cố tình dụ dỗ cô.
Mới đầu cô muốn kháng cự thế nhưng khi vừa nhìn thấy vết thương trên trán hắn đã được băng bó sơ sài, đột nhiên cô lại không muốn cử động nữa, cứ thế mà nằm im.
Sau đó...
"Ưm... làm ơn nhẹ chút, đau quá..."
Hạ Giao Giao không kìm được, cô nức nỡ nan nỉ hắn.
Có phải hắn muốn giày vò chết cô hay không, chỉ nói là nhìn một chút, thành ra lại mạnh bạo thế này.
Hắn quỳ ngồi ở trên giường, ôm cô vào lòng, khuôn mặt hắn vùi vào bộ ngực căng tròn của cô, dùng răng day cắn đỉnh đầu, còn cố tình kéo ra, mút lấy thật mạnh.
Cô đau đến nhíu mày, chợt cô nhớ lại không biết đêm hôm đó cô đã bị hắn làm gì mà khi tỉnh lại, trên người cô chỉ toàn là dấu vết đo đỏ, khắp cả thân thể, không sót chỗ nào.
Chẳng lẽ hắn luôn bạo lực như vậy sao, hay là chỉ có với cô hắn mới như vậy.
Bất chợt cô rất muốn mở miệng hỏi hắn, lúc trước khi làm loại chuyện này với Đường Nhã Tâm hắn có như vậy không, hay hắn rất nhẹ nhàng và nâng niu cô ấy hết mực.
Nước mắt cô liền trực trào rơi xuống, nghĩ đến hắn đã từng thân mật với người con gái khác, cô lại không kìm được mà khóc đến như vậy.
Thật không ngờ Hạ Giao Giao cô bây giờ cô lại yếu đuối thế này, đến cô cũng nhận không ra.
"Anh xin lỗi... chỉ vì anh thật sự không kìm được, ai kêu em đẹp như vậy."
Lục Nhất Phàm ngẩng đầu, trong lòng có chút áy náy.
Nhưng hắn lại không hiểu, con gái lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
Chỉ mới nhiêu đây mà cô chịu không nổi, chỉ sợ một lúc nữa đây cô sẽ khóc đến rối tung rối mù như đêm hôm đó mất thôi.
Cái bộ dáng này của cô đúng là khiến người khác chỉ muốn đè xuống ức hiếp mà, càng nhìn càng muốn nuốt cô vào bụng.
Hắn đưa tay cởi khoá quần, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, sau đó liền dùng tay cầm lấy một vật thon dài, từ từ kéo ra bên ngoài.
Hạ Giao Giao mở to mắt há hốc mồm, sao lại to như vậy, to đến nổi khiến cô cảm thấy sợ.
Đêm đó hắn đã dùng chính vật này để phá đi tấm thân xử nữ của cô sao.
Vậy lúc đó nó có to như vầy không hay nhỏ hơn một chút.
Khi thấy hắn đưa vật đó lại gần thân thể của cô, nằm ở cửa huyệt, người cô liền run lên bần bật.
"Đừng... đừng mà..."
Cô hoảng sợ hơi nhích người ra xa, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này thật sự khiến cô không thoải mái.
Thấy cô sợ hãi như vậy hắn lập tức chồm người về phía trước, ôm cô vào lòng từ tốn trấn an.
"Ngoan, chỉ là của anh hơi to một chút, lần này cũng sẽ không làm đau em như đêm đó, để anh đi vào có được không?"
Nghe hắn nói vậy cô chỉ biết cắn môi im lặng, sao lại to hơn một chút, rõ ràng là rất to mà, lần này cô không có bị bỏ thuốc, có khi nào lúc hắn đi vào cô sẽ chết luôn hay không.
Lục Nhất Phàm thấy cô im lặng, liền cho rằng cô đã đồng ý.
Hắn hơi nhích người, từ từ đưa vào bên trong...
"A... đau... đau quá, anh... anh đi ra đi mà..."
Nhưng chỉ mới vào được có một chút, cô đã nước mắt đầm đìa mở miệng kêu la.
Đây chỉ mới lần thứ hai cô và hắn làm loại chuyện này.
Lần trước vì có tác dụng của thuốc, căn bản cô không còn nhớ gì.
Thế nhưng lần này cô đã cảm nhận được một thứ cảm giác căng tràn, bị nông ra, ma sát thật mạnh, đau đến nhíu mày.
Hắn dừng lại một chút, cắn răng ngước mặt nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Bên dưới của hắn đang kêu gào thảm thiết, cảm giác bức bối khiến hắn muốn nín thở.
Hắn hơi hơi động đậy, cố gắng đưa vật cứng rắn nóng hổi kia vào sâu hơn nữa, sau đó liền mở miệng dụ dỗ bên tai cô.
"Giao Giao, em mở chân ra một chút, như vầy chật quá, anh vào không được."
Hạ Giao Giao bị hắn dụ dỗ, cô hít vào một hơi, nếu hắn đã vào không được thì tại sao không rút ra ngoài, hà cớ gì lại cố chấp như vậy chứ.
Cô nghiêng mặt qua một bên, khẽ cắn môi chịu đựng, được rồi nếu hắn đã muốn đến như vậy cô sẽ chìu theo, một lần và mãi mãi...
Cô khẽ mở rộng chân, hắn liền nhếch môi, chỉ một cái nhích người toàn bộ côn thịt cứng rắn kia đã hoàn toàn đi vào bên trong.
Lục Nhất Phàm lập tức thở ra một hơi đầy thoả mãn, cảm giác ấm áp từ chỗ đó mang lại cho hắn sự đê mê chết người, hắn đúng là yêu chết cảm giác này.
Hắn khẽ ngồi dậy, bắt đầu luật động dưới thân.
Khác với sự thoả mãn trên gương mặt hắn, gương mặt cô đã trở nên trắng bệch, cắn chặt cánh môi chịu đựng.
Cô biết bản thân không nên để hắn làm ra loại chuyện này.
Nhưng có những thứ, đâu phải cô muốn là được...
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh lại, hắn đã không còn bên cạnh.
Thân thể cô đau nhức, hình như phía dưới đã bị tê dại mất rồi, một chút cảm giác cũng không còn.
Rốt cuộc đêm qua hắn đã làm chuyện đó với cô bao nhiêu lần, cô không nhớ nổi.
Chỉ nhớ hai mắt cô mờ mịt, lúc cô không kìm được ôm lấy cổ hắn cao trào đến lần thứ ba thì liền ngất lịm, không còn nhớ gì nữa.
Cô cẩn thận bước xuống giường, hai chân cô run run, đưa tay nhặt lại chiếc váy đã bị hắn quăng vào một góc cạnh chân tường, khó khăn mặc vào ngay ngắn.
Cô mở cửa phòng, cẩn thận đi xuống lầu.
Phía dưới cầu thang có hai người đàn ông cao to đang đứng, dường như là vệ sĩ hắn sắp đặt để canh giữ cô.
Bọn họ đương nhiên chặn cô lại, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã căn dặn, cô nên ở yên trong phòng."
Bọn họ gọi cô là 'thiếu phu nhân'.
Ba từ này cô không dám nhận.
Chẳng qua cô và hắn chỉ nảy sinh quan hệ có hai lần, cô cũng không muốn ép hắn chịu trách nhiệm gì hết.
Chuyện hôm qua Đường Nhã Tâm đến tìm hắn cô vẫn giữ trong lòng, cô không muốn phá hoại hạnh phúc của bọn họ.
Nhất là khi Đường Nhã Tâm kia còn là người đến trước, hơn nữa cô ta lại là em gái của người đàn ông đó.
Cô và những người này không thể tiếp tục dây dưa.
"Anh ấy cho tôi ra ngoài rồi, tôi chỉ rời khỏi một chút rồi sẽ quay lại, các người cứ yên tâm."
Cô nói dối bọn họ nhưng bọn họ cũng không ngốc, bọn họ nhìn nhau, sau đó liền lắc đầu.
"Xin lỗi thiếu phu nhân, chưa có lệnh của ngài ấy chúng tôi không thể để cho cô đi được."
Bất lực, Hạ Giao Giao đành quay lại căn phòng đó.
Cô nhìn ra cửa sổ, ánh nắng buổi sáng vô cùng dễ chịu và ấm áp kia rõ ràng không dành cho cô.
Cuộc đời cô là do cô quyết định, không phải là Lục Nhất Phàm muốn là được đâu.
Một lúc sau đó...
'Xoảng...'
Lục Nhân và Truyền Thất đứng dưới lầu, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên, đây là âm thanh vỡ vụn của một lọ thuỷ tinh, bọn họ ngay lập tức đã nhận ra điều đó.
Hai người liền chạy thật nhanh lên căn phòng vừa phát ra âm thanh kia, bên trong không khoá cửa, khi hai người lo lắng chạy vào thì đã thấy cô cầm một mảnh thuỷ tinh sắc nhọn đang kề gần cổ họng.
Lúc này cô chỉ lạnh lùng nói với bọn họ.
"Nếu các người còn không để tôi đi, tôi sẽ lập tức dùng nó cứa vào cổ đấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!