Lọc Truyện

Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy - Tác giả:Vương Thần Dư Dịch

Đáng lẽ hôm nay đăng sớm mà trong xóm có nhà làm đám cưới hát từ sáng tới giờ mới chịu ngưng, tui phải chờ nhà bên đó ngưng mới yên tĩnh rà lỗi chương rồi đăng được

Cảnh Kỳ Trăn quyết định dứt khoát: "Đi, đi qua nhìn thử!"

Vừa lúc Mạn Mạn đang cầm di động, cô liếc nhìn thời gian, "Bây giờ là bốn giờ rưỡi, còn khoảng một tiếng nữa là trời gần tối."

Nói xong còn chụp lại toàn bộ cảnh vật xung quanh.

Nghiêm Hồng thì chia công cụ đào bới cho Cảnh Kỳ Trăn, rất có tư thái một lời không hợp liền đào mộ.

Ba người bước nhanh tới chỗ bia mộ bị bể nát.

Cái bia mộ này chỉ còn phân nửa, phần trên có dấu vết bị đập phá rõ ràng chứ không phải do bị chìm xuống bùn đất.

Kiểu dáng của bia mộ cũng rất đơn giản, là một miếng đá hoa cương hình chữ nhật rất mỏng có màu xám xịt, trên đó có khắc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì dãi nắng dầm mưa nên bia mộ đã dính đầy bùn đất, lá cỏ, phần chữ viết xiên vẹo mơ hồ cũng bị chìm sâu dưới đất.

Còn dưới bia mộ đã hoàn toàn nhìn không ra phần mộ, nó bằng phẳng như một mảnh đất bình thường.

Cảnh Kỳ Trăn nhổ cỏ dại chung quanh, sau đó mới ngồi xổm xuống trước bia mộ đưa tay lau lau bùn đất đang bám trên bia mộ để phần chữ hiện ra.

Nhưng vì bia mộ đã bị mất hơn phân nửa nên sau khi Cảnh Kỳ Trăn lau sạch bùn đất cũng chỉ đọc được vài chữ ít ỏi còn sót lại trên nửa tấm bia mộ, "...... Nha chi mộ,...... Được lập".

Cảnh Kỳ Trăn thấp giọng nói: "Từ gia có bốn đứa con gái, nhưng trừ Từ Tứ Nha ra thì chúng ta chưa từng gặp ba cô bé kia."

Cũng không biết đứa con gái nào được mai táng ở chỗ này nữa.

Nghiêm Hồng: "Cỏ dại mọc quá cao và bùn đất trên bia mộ chứng tỏ nơi này bị bỏ hoang đã hơn một hai năm rồi."

Mạn Mạn lắc đầu nói: "Cũng chưa chắc, không thể lấy thời gian trong khu vực ăn mòn làm chuẩn được. Hơn nữa thảm thực vật trong này cũng quá tươi tốt, hoàn toàn khác xa thảm thực vật ở những nơi khác trong núi, cứ như là toàn bộ sức sống của thực vật trong núi đều bị hút tới đây."

Cảnh Kỳ Trăn móc di động ra chụp hình bia mộ lại.

Mạn Mạn còn cẩn thận tìm kiếm quanh bia mộ một vòng, sau đó mới đi về lắc đầu nói: "Không thấy nửa tấm bia mộ kia."

Cảnh Kỳ Trăn nói: "Dù sao bia mộ cũng làm từ đá tảng, nó rất nặng nên trừ khi có sạc lở xảy ra chứ không thì nó sẽ không bị di chuyển dễ dàng. Hơn nữa chỗ này là khe núi, dựa theo địa hình mà nói nếu thật sự có sạc lở thì đá trên núi cũng sẽ lăn tới chỗ này."

Nghiêm Hồng sờ sờ tấm bia mộ, đo đo độ dày rồi đột nhiên "A" một tiếng.

Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn tức khắc nhìn về phía hắn.

Nghiêm Hồng nhẹ giọng nói: "Tấm bia mộ bia này rất mỏng, chữ được khắc lên cũng không ngay ngắn, tôi nghi có người lén lút lập tấm bia này, chữ cũng do người đó khắc."

Cảnh Kỳ Trăn đứng dậy, nhìn quanh bốn phía.

Mặc dù đã vào đông nhưng cỏ dại trong khe núi này vẫn xanh um tươi tốt, lúc này trời đã ngã về tây, khi gió thổi qua khe núi tạo ra tiếng vi vu.

Cảnh Kỳ Trăn: "Khe núi này phần lớn đều là cỏ dại và không có đường mòn do dân làng đi thành, điều này có nghĩa là ngày thường có rất ít người tới đây."

Đường núi vốn dĩ rất khó đi, chẳng hạn như nơi không có đường mòn này, nếu ba người bọn họ đi dạo quanh quẩn không có mục đích thì rất khó phát hiện ra chỗ này.

Trên thực tế khe núi này cũng không quá hẻo lánh, nhưng nhìn vào cỏ dại mọc um tùm thì cũng biết dân làng không tới đây thường xuyên.

Mạn Mạn khoanh tay, mắt dán vào nửa tấm bia mộ, "Đem tấm bia mộ lên đây rất khó, đem nửa tấm bia mộ bị hư đi cũng khó không kém."



Cảnh Kỳ Trăn thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy, có thể nửa tấm bia mộ kia đang ở gần đây."

Sau một lúc, Mạn Mạn hỏi thẳng: "Đào không? Nếu đào thì chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Ánh mắt của Cảnh Kỳ Trăn cũng dán lên bia mộ, cậu gật đầu thật mạnh, "Đào!"

Nghiêm Hồng vẫn không phát biểu ý kiến của mình, nhưng lúc Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn đưa ra quyết định giống nhau, hắn lập tức cầm công cụ lên đào.

Tầm nửa tiếng sau phần đất dưới bia mộ đã bị đào lên.

Bọn họ cũng không đào được cái quan tài đáng sợ nào mà chỉ tìm được một cái hộp gỗ lớn tầm một thước. (đơn vị đo của TQ, 1 thước bằng 33,33cm)

Hẳn là hộp gỗ đã được sơn và quét dầu chống thấm nên không bị hư hại nghiêm trọng lắm.

Nghiêm Hồng khẽ cau mày, nghiêm nghị nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì nước ta bắt buộc hỏa táng vào cuối những năm 90, lúc ấy hình như tôi học cấp hai. Trước đó thì việc chôn cất rất phổ biến, trong các làng cũng sẽ có nghĩa địa riêng."

Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn đều sống trong thành phố nên không biết rõ chuyện này.

Nghe Nghiêm Hồng nói vậy, Mạn Mạn hơi suy tư: "Nói cách khác, hủ tro cốt không có khả năng xuất hiện ở đây."

Nghiêm Hồng: "...... Chắc chắn không."

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, thở phào một hơi, sau khi vuốt dịu cảm xúc của mình liền đeo bao tay nilon lên, nhẹ nhàng giật khóa hộp gỗ hai lần.

Chỉ nghe thấy tiếng rỉ sét "Rắc" một cái, Cảnh Kỳ Trăn hơi dùng sức ổ khóa liền vỡ vụn —— Hộp gỗ bị chôn dưới đất khó tránh khỏi việc bị hơi nước ẩm ướt ăn mòn và để lại vài vết mục nát theo năm tháng.

Lúc này Cảnh Kỳ Trăn nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.

Làm họ ngạc nhiên là bên trong hộp gỗ được trải một lớp vải nhung thật dày, giữa tấm vải nhung là một hộp gỗ hình vuông được sơn màu nâu dài tầm ba tấc, rộng tầm hai tấc.

Trên mặt hộp gỗ có một họa tiết tuần lộc giáng sinh với chiếc sừng rất to bự gần bằng đồng xu một tệ, phía trước hộp gỗ có một ổ khóa màu vàng, nếu mở nắp ra sẽ thấy một sân khấu nhỏ bên trong: Thường sẽ có một người tí hon khiêu vũ xoay vòng trên sân khấu, phía sau hộp gỗ có một dây cót để vặn khởi động.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy hộp gỗ này, ba người Cảnh Kỳ Trăn, Mạn Mạn và Nghiêm Hồng đều sững sốt rồi đồng thanh kêu lên: "Là cái hộp nhạc đó!"

Vốn dĩ bọn họ muốn tìm nửa tấm bia mộ bị mất nhưng không ngờ lại tìm được hộp nhạc dưới tấm bia mộ, lại nghĩ đến tin tức Lộc Lăng Hi vừa mới nghe được từ miệng cô bé quỷ dị, Cảnh Kỳ Trăn cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Bỗng nhiên tìm được manh mối bất ngờ như vậy làm Mạn Mạn hơi khó thở, cô hít sâu hai hơi, ánh mắt lại rơi vào tấm bia mộ bị vỡ một nửa, sau đó cô bình tĩnh nói nhỏ: "Không cần biết bia mộ này là của đứa con gái thứ mấy của Từ gia, chỉ cần không phải của Từ Tứ Nha là được rồi."

Cảnh Kỳ Trăn cũng nhớ tới manh mối Tiểu Lộc lấy được hôm nay, "Cô bé quỷ dị kia có nói hộp nhạc là quà sinh nhật năm 15 tuổi, nhưng hiện tại cô bé lại hoàn toàn giống Từ Tứ Nha."

Mạn Mạn: "Không biết bà Phương có moi được manh mối khác từ dân làng không."

Trước mắt không tìm thấy nửa tấm bia mộ còn lại nên không thể thu được thông tin trên tấm bia mộ, độ tuổi cụ thể của bốn đứa con gái nhà họ Từ gia có khả năng là manh mối duy nhất giúp bọn họ xác định danh tính người đã mất

Cảnh Kỳ Trăn đeo bao tay nhấc hộp nhạc lên, trong khoảnh khắc cậu chạm vào hộp nhạc thì ngạc nhiên phát hiện đây là một vật phẩm đặc biệt.

Lúc Cảnh Kỳ Trăn lấy hộp nhạc ra khỏi hộp gỗ, Mạn Mạn đã mở một cái túi niêm phong ra đưa cho cậu.

Cảnh Kỳ Trăn lắc đầu, cậu không vội cất hộp nhạc vào túi niêm phong mà ra dấu bảo Mạn Mạn và Nghiêm Hồng chạm vào hộp nhạc trước đã.

Mạn Mạn thấy vậy chợt hiểu: "Là vật phẩm đặc biệt hả?"



Cảnh Kỳ Trăn gật đầu. Cô và Nghiêm Hồng cũng dứt khoát chạm vào, trong nháy mắt thông tin về hộp nhạc hiện ra trong đầu.

【 tên: Hộp nhạc Giáng Sinh tuần lộc 】

【 loại hình: Nhạc cụ 】

【 phẩm chất: Màu lam 】

【 sử dụng: Vặn dây cót rồi yên tĩnh lắng nghe 】

【 hạn chế: Âm thanh không thể truyền đi trong môi trường nước, âm nhạc cũng vậy 】

【 ghi chú: Một bài hát thiếu nhi ra đời vào lễ tạ ơn đã trở thành một bài hát về Giáng Sinh nổi tiếng khắp thế giới. Một chàng trai đã tặng chiếc hộp nhạc này cho người con gái mình yêu, cậu ấy không biết trượt tuyết, cũng không muốn trượt tuyết, chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người con gái mình yêu. Khi âm nhạc vang lên, thời gian và không gian sẽ chuyển động, có lẽ thời gian sẽ quay ngược về đêm tuyết ấy......】

"Thời gian không gian sẽ chuyển động về đêm đó sao?" Mạn Mạn tức khắc nhíu mày, "Cảm giác như là phải quay về vậy."

Cảnh Kỳ Trăn: "Tôi nhớ cô từng nói tới đạo cụ cung cấp manh mối phải không?"

Mạn Mạn gật gật đầu, "Nhưng thứ này không phải là vật phẩm tiêu hao, thường thì đạo cụ cung cấp manh mối chỉ xài được một lần là hư. Nói thật tôi hơi nghi ngờ cái loại vật phẩm có thể xài được nhiều lần này......"

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, trầm ngâm, "Cũng có lý."

Nghiêm Hồng đang tranh thủ thời gian cẩn thận kiểm tra hộp gỗ hơi hư hại, sau khi xác định không có ngăn ẩn và cũng không có manh mối gì khác thì dứt khoát đóng lại chôn xuống đất.

Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn đang nghiên cứu tin tức của hộp nhạc cũng vội vàng đi qua giúp đỡ.

Cuối cùng, bọn họ dựng tấm bia mộ bị mất một nửa lên.

Mạn Mạn nhìn thoáng qua thời gian trên di động, "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi."

Cảnh Kỳ Trăn vỗ tay, nói đùa: "Giờ này về chắc buổi tối sẽ kịp ăn lẩu!"

Mạn Mạn: "Phải đi qua nhà trưởng làng lấy thịt và rau, còn phải tìm lý do vì sao về trễ nữa."

Cảnh Kỳ Trăn mỉm cười, "Tôi nghĩ ra lý do rồi."

Mạn Mạn: "Lý do gì?"

Cảnh Kỳ Trăn: "Lại bị lạc đường!"

Mạn Mạn và Nghiêm Hồng: "......" Cậu đúng là một đứa bé thông minh!

Trên đường xuống núi, Trái đất đột nhiên xuất hiện.

Trái đất: "Hello, anh nhớ tui hơm?"

Không đợi Cảnh Kỳ Trăn trả lời, Trái đất đã nóng lòng nói: "Bọn Đường Tùng đã có phát hiện lớn ở ngoài rồi! Bọn họ kiểm tra được trong phạm vi khu vực ăn mòn này có hai sóng năng lượng khác nhau!"

Cảnh Kỳ Trăn: "Đây là chuyện đáng mừng hả = =?"

Trái đất: "Hình như không đáng...... A a a a a a mấy quả cầu khốn nạn cút hết xuống địa ngục đi!!!"

Cảnh Kỳ Trăn: "......" Đỡ trán. Cậu có thể so đo gì với một quả cầu có bệnh hay quên chứ?
Nhấn Mở Bình Luận