Hắn đủ giàu rồi, cần gì phải buông tha đám người kia, bằng không sẽ để lại ấn tượng rằng tiêu tiền là có thể mua mạng sống, vậy sau này bọn họ lại có gan tới chặn cửa.
Lần này, không cần biết bao nhiêu kẻ bị giết chết, bao nhiêu kẻ bị vây chết, ít nhất phải cho bọn người kia biết rằng, vào thành là nguy hiểm!
Cút xa ra!
Lúc bấy giờ Tô Vũ đang suy nghĩ chuyện khác.
Lần này có Nhật Nguyệt nào biến đổi thành cư dân không?
Kiếm mấy tên Nhật Nguyệt tới gánh vác tử khí cũng không tồi.
Trở thành cư dân, sau đó còn có hy vọng nạp bọn họ vào thế lực của mình, trở thành tướng quân chỉ huy. Bất quá không thể tùy tiện giao cửa thành lệnh ra, hiện tại Tô Vũ đã biết, tướng quân thủ cửa thành nhất định phải là tướng quân trung thành, có thể tín nhiệm được!
Bằng không cửa thành lệnh có thể mở ra cửa thành đang phong bế, đương nhiên là thành chủ lenh vẫn có quyền lực lớn hơn, nhưng chỉ sợ tên kia đột nhiên thả người vào thành mà ngươi lại không biết gì.
Noi như vay, ở Thien Diet cổ thanh, tưong quan thủ cửa thanh Thiên Môn chính là tâm phúc của Thiên Hà, khó trách y có thể tiến vào phủ thành chủ, còn có thể dẫn Tô Vũ đến hậu điện gặp tượng đá.
Tô Vũ tiếp tục đúc thân, không chút hoang mang!
Ngày thứ 9 chớp mắt mà qua.
Ngày thứ 10, ngoại giới ồn ào náo động không thôi, làm sao bây giờ?
Mười ngày! Đã mười ngày rồi.
Cửa thành còn chưa có dấu hiệu mở ra!
Vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ vẫn ổn, mấy vị sơ kì thì đã bị tử khí ăn mòn, bọn họ sợ hãi, không biết nên tiếp tục chờ hay nên biến đổi thành cư dân, nếu không thì bọn họ sẽ sớm bỏ mạng.
Ngoại giới.
Đông Liệt cốc.
Vô địch Nhân tộc còn chưa rời đi.
Gần đây tình hình không quá tốt, phần lớn vô địch đều trấn thủ nơi đây.
Giờ phút này bọn họ lại bàn tán về Tô Vũ.
Diệt Tầm vương mới từ Nhân cảnh tới không lâu, kinh ngạc cảm thán: "Giỏi thật, mười ngày rồi! Vậy mà tiểu tử kia còn chưa chết, đúng là không phục không được! Ta cảm thấy mấy tộc Thần Ma lại phải kêu cha gọi mẹ, tính ra thì đã chết không ít Nhật Nguyệt!"
Còn chết nhiều hơn khi đại chiến với bọn họ vài thập niên trước, mà đây chỉ là số liệu công khai thôi.
Ngoài ra còn đám gia hỏa bị ám sát nhưng không công bố, vậy thì không tính.
Đại Minh vương cười ha hả: "Một mình Tô Vũ chơi chết Nhật Nguyệt, không kém gì mấy người chúng ta, ở Nhân cảnh, tiểu tử kia đã chơi chết không ít, tới chiến trường Chư Thiên lại giết được càng nhiều hơn! Ta thấy một đám Vĩnh Hằng có khi còn không giết được nhiều bằng hắn."
Cách đó không xa, một tôn quang ảnh đạm mạc nói: "Giết Nhật Nguyệt thì sao, tác dụng của Vĩnh Hằng không phải là giết người mà là uy hiếp, nếu muốn giết, bao nhiêu Nhật Nguyệt đến đây thì cũng có thể giết chết hết!"
Đại Minh vương cười tủm tỉm, "Vậy ư? Có 10 Hạ Long Võ, 10 Diệp Bá Thiên đến đây, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh chết bọn họ, hay là bọn họ sẽ đánh chết ngươi?"
Cút đi!
Vô địch vừa nói chuyện không muốn để ý đến ông, kẻ này chỉ giỏi mồm miệng, ý ta là Nhật Nguyệt nói chung, chứ ai bảo hai tên Nhật Nguyệt kia, sao ngươi không nói luôn là đám Nhật Nguyệt trên Chứng Đạo bảng đều tới đây đi.
Đại Minh vương cười một trận, sau đó trở nên nghiêm túc: "Chư vị chỉ đứng xem như vậy sao? Vạn tộc liên tiếp vây giết hắn, mà Nhân tộc lại chỉ làm ngơ, như vậy có phải không thích hợp hay không? Đây không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên thì có thể nói rằng Nhân tộc chưa kịp cứu viện, lần thứ hai có thể nói là không đủ sức, lần thứ ba, lần thứ tư ... "
Ông thở dài, “Nhân tộc ... Thật sự tới nông nỗi này rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!