Lọc Truyện

Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn - Lâm Tiêu (FULL)

 “Nghe nói lúc khảo nghiệm ngoại môn, từ đầu tới cuối còn không rút kiếm ra.”  

 

“Ta nghe nói, mấy đệ tử ưu tú nội môn còn không được như vậy, có khi chả phải đối thủ của hắn.”  

 

“Nói vậy cũng hơi quá rồi, cứ như là giành được hạng một ngoại môn là kinh lắm vậy?”  

 

“Thiển cận, những người ưu tú trong nội môn, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.”  

 

Lâm Tiêu: “???”  

 

Hắn từ lúc khảo nghiệm ngoại môn xong đã bị Mục lão đưa đi, bây giờ mới đi ra ngoài. Ba kẻ họp lại đã thành cái chợ, đúng là bất lực thật.   

 

Một lúc sau Lâm Tiêu tới Đan Thanh Phong.   

 

Đan Thanh Phong là một toà chủ phong đặc biệt nhất trong Kiếm Ma Tông. Trưởng lão phụ trách ở đây và các đệ tử dưới trướng đều chỉ chuyên chú vào luyện đan. Đồng thời Đan Thanh Phong cũng là chủ phong giàu có nhất, cái gì cũng có.   

 

“Này, ngươi đợi một chút, Đan Thanh Phong không có người khác ra vào tuỳ tiện. Ngươi là đệ tử tạp vụ ở đâu, đến đây có việc gì?”  

 

Một đệ tử Đan Thanh Phong gọi Lâm Tiêu lại.   

 

“Ta có việc cần tìm Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu từ tốn trả lời.   

 

Bởi vì hắn không có thời gian thay cho nên quần áo trên người vẫn còn là quần áo của đệ tử tạp vụ.   

 

“Tìm phong chủ của chúng ta?? Ngươi ?” Đệ tử trông cửa nhìn hắn như một tên ngốc.   

 

Một đệ tử tạp vụ mà muốn tìm phong chủ của bọn hắn, điều này thật nực cười.   

 

Đúng lúc này một bóng người xinh đẹp vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, dùng đôi mắt cong cong nhìn hắn.   

 

“Woa! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”  

 

 

 

Lâm Tiêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt.  

 

Váy áo màu lam tung bay, thân pháp nhẹ nhàng.  

 

Một đôi mắt long lanh, hàm răng trắng sáng đặt trên khuôn mặt ấy, tỏa sáng một cách rực rỡ.  

 

Cả người toát lên vẻ thanh tú, trang nhã, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, tuổi chỉ chừng đôi mươi.  

 

Bản thân hắn quen người này ư?  

 

“Cô...là ai?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.  

 

Đệ tử gác núi ở bên cạnh nhìn thấy nữ tử này, vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Lục sư tỷ.” 

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, người này là bạn của ta, sau này không được vô lễ với hắn!” Nữ tử lạnh nhạt nói với đệ tử gác núi.  

 

“Vâng, Lục sư tỷ.” Đệ tử gác núi sau khi đáp lời thì vội vàng lui xuống.  

 

Trong lòng hắn rất kinh ngạc. Không ngờ Lục sư tỷ lại quen biết tên đệ tử tạp dịch này, mà hình như quan hệ không bình thường à nha.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận