Bảy cường giả Chân Hoàng Thiên bị đánh bay ra ngoài.
“Lui binh!"
La Xuyên ra lệnh, đại quân Thánh Hoàng Thiên lập tức rút đi.
Mà Diệp Viễn, vẫn đang ương ngạnh đối kháng với Đạo kiếp.
Khi Diệp Viễn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường thoải mái.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào có hơi chói mắt.
Cả người hắn như tán ra thành từng mảnh, suy yếu tới cực điểm.
Lần này chủ động đưa toi thiên phạt, co thể noi la cuu tử nhat sinh.
Chủ động đưa tới thiên phạt, có chỗ khác với Đạo kiếp.
Độ Thánh Hoàng Đạo kiếp, các phương diện của Diệp Viễn đều đã đạt đến mức cực hạn, có thể nói là chuẩn bị chu toàn.
Nhưng chủ động đưa tới thiên phạt, Diệp Viễn lại chưa đạt đến trạng thái đỉnh phong ở cảnh giới.
Hơn nữa, bản thân thiên phạt có uy lực cực kỳ khủng khiếp. Diệp Viễn còn có thể sống sót, vốn là một kỳ tích.
"Ngươi đã tỉnh rồi à?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này Diệp Viễn mới phát hiện, trong phòng còn có người.
Đây là một người trung niên có vẻ ngoài thư sinh nho nhã, nhìn qua vô cùng điềm đạm.
Diệp Viễn nhớ rõ ông ta, chính là người đầu tiên tới cứu hắn, thì ra là thành chủ Tống Mạc.
“Tiền bối ... " Diệp Viễn giãy dụa định ngồi dậy.
Tống Mạc khom người cúi đầu với Diệp Viễn, nói: "Tống mỗ thay mặt trăm vạn võ giả Bắc Vọng Thành, bái tạ ân báo tin của tiểu huynh đệ!"
Diệp Viễn biến sắc, vội vàng nói: "Không được!"
Tống Mạc đứng dậy, cười nói: "Cái cúi đầu này, tiểu huynh đệ nhất định phải nhận! Có lẽ ngươi không biết, thiên phạt mà ngươi dẫn tới có ý nghĩa thế nào với Thiên Nhất đại lục!”
Thật ra trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ, Huyết tộc ẩn nấp ở trong sương mù, tất nhiên là tính toán rất lớn.
Thế nhưng rốt cuộc có bao nhiêu, Diệp Viễn lại không rõ ràng lắm.
Nghe ý này của Tống Mạc, lúc này hẳn là thực sự rất nguy hiểm.
Diệp Viễn bỗng nhiên nhướng mày, nói: "Tiền bối bị thương uʼ?”
Tống Mạc hơi bất ngờ nhìn Diệp Viễn một cái, cười nói: “Không có gì đáng ngại.”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Huyết châu tiến vào cơ thể sẽ dung nhập vào trong máu tiền bối, phá hư cơ năng của thân thể ngài! Bình thường ngài có thể trấn áp nó. Nhưng khi giao thủ với người ta, huyết châu đó lúc nào cũng có thể lấy mạng ngài!”
Lúc này, Tống Mạc thật sự kinh ngạc.
Gia hỏa kia, thể mà chỉ liếc mắt nhìn thấu tình huống thân thể của mình!
Tống Mạc cười khổ nói: "Huyết châu của Huyết tộc không thể giải được! Còn hơn mấy vị đạo hữu ngã xuống, Tống mỗ đã rất may mắn rồi."
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Tin tức đã đưa tới, lẽ nào các ngài vẫn không đối phó được Huyết tộc sao?"
Tống Mạc lắc đầu nói: "Nửa tháng này, chúng ta cùng Huyết tộc đã kịch chiến ba trận, tổn thất nặng nề. Đạo hữu cùng cứu ngươi lúc trước đã có ba người ngã xuống. Năm người khác, tất cả đều bị thương."
Khóe miệng Diệp Viễn khẽ giật, không nghĩ tới lại là kết cục này.
Không ngờ là Huyết tộc lại mạnh như vậy!
Hắn có thực lực nghiền ép cùng cấp, không có nghĩa là tất cả mọi người đều
có
Một đối thủ giết không chết, thực sự rất khó chơi.
"Các ngươi chỉ có năm người, lại có thể xông ra từ vòng vây của đại quân Huyết tộc, nhất định chính là kỳ tích!" Tống Mạc sợ hai than.
Lúc đó, khi ông ta thấy Diệp Viễn chỉ là Thánh Hoàng Thiên, đúng là đã sợ đến ngây người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!