Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hồng mông chí bảo là báu vật mà ngay cả cường giả Thánh Hoàng Thiên cũng ước mơ tha thiết, mà bây giờ lại xuất hiện trong tay một tên Vô Cực Thiên Vị, làm sao hắn ta có thể không hoảng hốt được? 

             Nhưng rất nhanh ánh mắt khiếp sợ đã biến thành tham lam! 

             Thất phu vô tội, ngọc bích có tội! 

             Ở trong mắt Lục Nham thì một tên Vô Cực Thiên Vị cầm trong tay Hồng Âmông chí bảo, chính là đem đến dâng cho hắn ta. 

             “Ha ha ha, tốt quá! Thật sự quá tốt! Tiểu tử, Bổn thống lĩnh thật sự phải cảm ơn ngươi đem đến cho ta món bảo vật quý báu bậc này đấy!” Lục Nham vui vẻ cười to nói. 

             Hơi thở hư vô mờ mịt này ngay cả Tô Ý ở trên đầu tường cũng cảm giác được. Loại hơi thở này chỉ có Hồng Âmông chí bảo mới có thể phát ra, dù hắn ta chưa từng thấy cũng đoán ra được. 

             Thấy vậy, hắn ta hoảng hốt nói: “Tam Điện Chủ quá sơ sẩy rồi! Bảo vật tầm đấy lại đem ra, sao Lục Mao thống lĩnh có thể buông tha cho ngài ấy được?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, thì đến lấy đi?” 

             Lục Nham cười lạnh, nói: “Tiểu tử, ngươi cũng coi thường cường giả Ngọc Hoàng Thiên quá rồi đấy! Hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức, thế nào gọi là Ngọc Hoàng Thiên!” 

             Rống! 

             Lục Nham ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, sau đó biến thành một con thú bốn chân lông xanh lá, đúng là Lục Mao Thanh Nham Thú! 

             Ầm! 

             Lục Nham rống lên một tiếng mặt đất lập tức sụp đổ. 

             Diệp Viễn bỗng cảm thấy thân thể mình nặng trịch giống như bị thứ gì đó giam cầm, trọng lực khủng khiếp khiến hắn không thở nổi. 

             “Ha ha ha, thế nào tiểu tử? Đây là Thiên Bội Trọng Lực Tràng, cho dù là cường giả Ngọc Hoàng Thiên cũng đừng mơ thoát ra khỏi lồng giam trọng lực của ta! Giờ ta thật muốn xem bảo vật của ngươi có ích lợi gì đấy! Mãn Thiên Tinh Vũ! Lên!” 

             Trong tiếng cười lớn, bụi đất bay lên không trung ngưng tụ thành vô số khối đá. Những khối đá kia đều trải qua Thổ Pháp Tắc cải tạo thành cứng rắn nhất. 

             Ngay sau đó là một chiêu long trời lở đất! 

             “Ha ha, tiểu tử kia cho rằng cường giả Ngọc Hoàng Thiên chỉ có chút thực lực ấy hay sao? Dù là võ giả cùng giai nhìn thấy Thiên Bội Trọng Lực Tràng của thống lĩnh cũng phải né xa ba thước đấy!” 

             “Tiểu tử này còn chẳng động đậy nổi thì còn thi triển bảo vật cái quái gì? Đúng là đồ ngu xuẩn!” 

             “Cái thống lĩnh vừa phát động chính là Hồng Âmông chí bảo trong truyền thuyết đấy!” 

             ... 

             Đám thú nhìn thấy Diệp Viễn đứng trong phạm vi trọng Lực là đã phán hắn tử hình. 

             Dù bảo vật có mạnh hơn nữa nhưng nếu ngươi không thi triển được thì cũng uổng phí mà thôi. Nhưng dù cho có thể thi triển thì đứng trong Thiên Bội Trọng Lực Tràng hành động cũng sẽ trở nên vô cùng chậm chạp. Chờ đến khi ngươi tung được chiêu ra thì đã chết nhăn răng rồi. 

             “Tiểu tử, Hồng mông chí bảo của ngươi bổn thống lĩnh nhận nhé! Mãn Thiên Tinh Vũ, rơi!” 

             Lục Nham làm động tác ép xuống, trên trời đổ xuống một trận mưa đá, chiêu kia khí thế rần rần cảm giác như trời sập xuống vậy. 

             Cho dù là đại quân Chân Linh hay là nhóm cường giả Định Nam Thành ai nhìn thấy cũng hoảng sợ. 

             Quả nhiên có thể trở thành thống lĩnh thực lực không thể tầm thường được. Cho dù hắn ta ở trong đám Ngọc Hoàng Thiên thì cũng coi là kẻ mạnh rồi, cùng giai thì e là hiếm có đối thủ! 

             Tô Ý thấy vậy không khỏi thở dài. 

             Nhưng vào lúc trận mưa đá kia sắp rơi xuống đất thì xảy ra biến hoá! 

             Ầm! 

             Trong làn mưa đá bỗng xuất hiện bóng một con rồng lớn, phá nát những tảng đá kia. Sau đó con rồng lớn cũng không hề dừng lại mà lao ra khỏi phạm vi trọng lực bay thẳng về phía Lục Nham. 

             Rống! 

             Tiếng rồng ngâm xông thẳng lên trời cao, cự long kia còn mang theo kiếm ý kinh thiên. 

             Con rồng kia chính là từ kiếm khí ngưng tụ mà thành. 

             Rầm! 

             Lục Nham đột nhiên bị tấn công không kịp trở tay, bị hất văng ra xa. 

             Lực phòng ngự của hắn ta cực kỳ mạnh, nhưng lúc này trên người lại đầy vết kiếm, giống như bị ngàn dao lóc thịt vậy. 

             Uy lực của một kiếm này quá khủng khiếp, tuyệt đối đạt tới trình độ của Ngọc Hoàng Thiên! 

             Thiên Bội Trọng Lực Tràng tự sụp đổ. 

             Lục Nham hoảng sợ nhìn Diệp Viễn, hoàn toàn không thể tin nổi. 

             Một Vô Cực Thiên hạ kỳ chẳng những phá được Thiên Bội Trọng Lực Tràng của mình mà còn phá được phòng ngự của mình, sao có thể chứ? 

             Diệp Viễn chậm rãi đi ra khỏi màn mưa đá, lạnh nhạt nhìn hắn ta nói: “Ta nói rồi, kiến thức của ngươi quá nông cạn! Hồng Âmông chí bảo thai nghén từ hỗn độn, mang theo thiên địa linh khí, uy lực vô vàn, Thiên Linh chí bảo vốn không thể so được! Huống chi Hồng Âmông chí bảo này với ta mà nói, lại là chế tạo riêng cho ta.” 

             Phải biết rằng Diệp Viễn ở bên trong Đại Hải có thể dùng Bích Hải Thần Loa chém giết Hắc Giao Vương là cường giả đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên. 

             Ở trên đất liền tuy rằng không thể mượn sức mạnh của Đại Hải nhưng đối phó với một Ngọc Hoàng Thiên hạ kỳ vẫn không thành vấn đề. 

             Huống chi Long Tuyền Kiếm có thể kết hợp kiếm khí và long khí của hắn lại với nhau, biến hóa khôn lường, sức mạnh vô biên! 

             Một chiêu vừa rồi Diệp Viễn đã đồng thời sử dụng kiếm khí và long khí, lấy kiếm khí ngưng tụ long khí, một chiêu phát ra sức mạnh tuyệt đối. 

             Con rồng ảo ảnh kia cũng là một luồng kiếm khí! 

             Lục Nham thất bại tự nhiên cũng có lý do. 

             Đại quân Chân Linh lúc nãy còn hô hào bây giờ đã im phăng phắc. 

             Thống lĩnh của bọn họ lại thua ư! 

             Thiên Bội Trọng Lực Tràng mà lại không cầm chân được một Vô Cực Thiên Vị ư! 

             Tên này là quái thai à? 

             Lục Nham chấn động, hắn ta bị những lời Diệp Viễn nói làm cho chấn động rồi. Đúng là hắn ta biết Hồng Âmông chí bảo cấp bậc cao hơn Thiên Linh chí bảo, nhưng Hồng Âmông chí bảo mạnh thế nào thì hắn ta chưa gặp nên không biết. 

             Báu vật cấp bậc như Hồng Âmông chí bảo dường như đã biến mất trên Vũ Thanh đại lục từ lâu rồi. Cho dù là mấy Thánh Hoàng Thiên trong Vạn Yêu Đại Sơn cũng không ai có được món Hồng Âmông chí bảo nào đâu. 

             Uy lực một kiếm lúc nãy đã khiến hắn ta mở rộng tầm mắt rồi! 

             Đương nhiên đối với chuyện trên người Diệp Viễn phát ra hai luồng sức mạnh có tính chất hoàn toàn khác nhau lại còn dung hợp thành một vẫn là không thể tưởng tượng được. 

             “Rốt cuộc ngươi là ai?” Lục Nham cẩn thận hỏi. 

             “Bây giờ là ta hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được! Các ngươi từ đâu đến?” Diệp Viễn lạnh nhạt nói. 

             Sắc mặt Lục Nham thay đổi không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Bổn thống lĩnh đến từ Vạn Yêu Đại Sơn, là người dưới trướng Vạn Tượng đại vương! Tiểu tử, nếu ngươi thức thời thì đừng xen vào việc của người khác, nếu không hậu quả khôn lường!” 

             Diệp Viễn âm thầm hoảng sợ, đám người này quả nhiên đến từ Vạn Yêu Đại Sơn! 

             Nếu vậy thì đúng là phiền thật rồi, đại yêu trong Vạn Yêu Đại Sơn thật sự là quá nhiều. Nghe nói trong đó còn có mấy cường giả trình độ Thánh Hoàng Thiên nữa. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận