"Cát Linh luyện được Phục Hi Thuần Dương Đan lục phẩm đỉnh phong! Định Nam Thành, thắng!”
Lúc Thôi Đồng nói ra những lời này, có thể thấy rõ biểu cảm gượng gạo trên mặt hắn ta.
Hiển nhiên, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Một lần có thể nói là ngẫu nhiên.
Nhưng lần thứ hai, Cát Linh với tư thái mạnh mẽ hoàn toàn áp đảo Tả Phương, vươn lên vị trí đầu bảng thì không phải ngẫu nhiên nữa rồi!
Vừa rồi, chính miệng Thôi Đồng tuyên bố Cửu Đỉnh Thái Hư Đan của Tả Phương đã đạt tới cấp độ lục phẩm thượng.
Nói cách khác, lần này Tả Phương đã phát huy tới trình độ cao nhất của bản thân!
Nhưng hắn ta vẫn bại trận!
Lục phẩm đỉnh phong đã đạt đến mức trên thất phẩm, cũng đồng nghĩa với việc cao hơn so với Tả Phương.
Chính bản thân Cát Linh nghe được kết quả này cũng cảm thấy khó tin.
Sau trận đầu tiên, hắn ta càng cảm thấy thuần thục hơn với sự chỉ dạy của Diệp Viễn.
Cho nên hắn ta cảm thấy lần luyện đan này càng thuận buồm xuôi gió.
Kết quả thật sự không làm hắn ta thất vọng.
"Lại thắng! Đây quả thực không phải trùng hợp ngẫu nhiên!”
"Trời ơi, chuyện này thật sự quá thần kì! Một Thiên Dược Sư nhị phẩm lại có tài luyện đá thành vàng, trong một thời gian ngắn đã giúp Cát đại sư có bước nhảy vọt cực lớn.”
"Người trẻ tuổi kia là thần thánh phương nào, vì sao chưa từng nghe nói đến tên của hắn?"
...
Ngay sau đó, từ một kẻ hống hách ngông cuồng làm ra hành vi ngu ngốc, Diệp Viễn lại trở nên thần bí trong mắt bọn hắn.
Không còn ai dám coi hắn là một Đại Cực Thiên Vị tầm thường nữa.
Ba người Thôi Đồng cũng đồng loạt hướng ánh mắt tới chỗ hắn.
Tô Ý cười to nói: "Tôn Vân Kính, vừa rồi ngươi nói chỉ do ăn may thôi đúng không? Vậy thì hôm nay Cát Linh may mắn quá! Ha ha ha..."
Hiện giờ hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Mỗi lần Cửu Thành Thiên Đan hội, hắn ta đều là đối tượng cười nhạo của đông đảo thành chủ, trong đó đặc biệt là Tôn Vân Kính.
Bây giờ lại liên tiếp được trả thù khiến hắn ta có cảm giác như kẻ bần hàn vừa đứng lên khởi nghĩa.
Cái cảm giác thoải mái này thật sự không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Nhìn gương mặt "tiểu nhân đắc chí" của Tô Ý, Tôn Vân Kính rất muốn đánh hắn ta một trận. Thế nhưng, hắn ta phải nhịn!
Tại sao chỉ trong chớp mắt mà Cát Linh đã có tài như vậy? Không thể hiểu nổi!
"Thành chủ, xin cho ta một cơ hội khác! Lần này ta nhất định phải cho tên Cát Linh kia biết được bản lĩnh thật sự!" Tả Phương đi tới trước mặt Tôn Vân Kính, cắn răng nói.
Hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Hắn ta là người Thiên Nam Thành, hắn ta khinh thường nhất chính là loại người đầu đường xó chợ như Cát Linh.
Nhưng hiện tại lại bị người mình xem thường vượt qua, sao hắn ta có thể nuốt trôi cục tức này?
Nhưng mà Tôn Vân Kính lại không muốn cho hắn ta thêm bất kì cơ hội nào nữa.
"Tả Phương, ngươi cũng vất vả rồi, cứ tạm nghỉ một trận đi. Còn lại giao cho Giang Lập.” Tôn Vân Kính thản nhiên nói.
“Thành chủ!” Tả Phương không cam lòng kêu lên.
"Tả Phương, ngươi vẫn chưa phát hiện sao? Lần này Cát Linh còn tiến bộ hơn lần trước nhiều! Tuy ta không biết tiểu tử kia đã làm gì, nhưng hắn thật sự có bản lĩnh biến gỗ mục thành vàng bạc! Nếu như ta đoán không sai, rất có thể loại thiên đan do Cát Linh luyện được lần tới sẽ đột phá đến thất phẩm! Đến lúc đó, ngươi sẽ thua thảm hơn!” Lúc này, Giang Lập mở miệng.
Tả Phương giật mình. Sau đó lại yên lặng không nói lời nào.
Giang Lập vỗ vỗ bả vai hắn, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Tả Phương mang theo sự không cam lòng hậm hực đi nghỉ ngơi.
Sau một hồi đấu giá, Phục Hi Thuần Dương Đan của Cát Linh được đẩy lên tới mức sáu mươi vạn thiên tinh, có thể nói là áp đảo tất cả.
Lúc này, Giang Lập bên cạnh Tôn Vân Kính chậm rãi đứng dậy.
Hắn ta vừa có động tác đã lập tức dẫn tới một trận xôn xao.
"Là Giang Lập đại sư! Cuối cùng hắn ta cũng ra sân!”
“Giang Lập đại sư được tôn là thiên tài số một của giới Đan Đạo tại Thiên Nam Thành, nghe nói rất nhiều Thiên Dược Sư tứ phẩm cũng không bằng hắn ta!
Chắc chắn Tôn thành chủ đã phải trả một cái giá rất cao."
...
Nhìn thấy Giang Lập tiến đến, sắc mặt Tô Ý cũng trở nên khó coi. Lúc này Cát Linh cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Diệp Viễn cảm giác được mọi người căng thẳng thì thấy hết sức ngạc nhiên.
"Hắn rất mạnh sao?" Diệp Viễn tò mò nói.
Cát Linh nặng nề gật đầu: "Vô cùng mạnh! Nếu phải đối đầu với hắn ta thì ta hoàn toàn không có cơ hội! Giang Lập được tôn là thiên tài số một Thiên Nam, tuy hiện tại chỉ là Thiên Dược Sư tam phẩm nhưng thực lực của hắn ta đã mạnh hơn rất nhiều Thiên Dược Sư tứ phẩm! Ta cho rằng Tôn thành chủ chỉ mời hắn ta tới xem một chút mà thôi, không ngờ hắn ta lại đích thân lên đài thi đấu! Nói thật, hắn ta mà ngồi trên ghế trọng tài thì cũng không có ai phản đối!”
Giang Lập đại sư được xưng là đệ nhất thiên tài Đan Đạo, chuyện hắn ta gia nhập Thủy Lan Thành đã từng gây ra oanh động không nhỏ.
Chẳng ai ngờ thiên tài số một của Thiên Nam Thành lại gia nhập Thủy Lan Thành tại vùng biên cảnh.
Ở đây, Thiên Dược Sư tam phẩm tự cảm thấy bản thân tài giỏi hơn người, nhưng cũng không một ai dám huyênh hoang trước mặt Giang Lập.
Diệp Viễn chỉ khẽ gật đầu, thầm nghĩ chẳng trách Tả Phương cao ngạo cũng ngoan ngoãn nghe lời đi nghỉ ngơi.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, tên thiên tài số một này mạnh như thế nào cũng không thể mạnh hơn Thương Vĩnh Ninh được.
Mà hắn ta có mạnh hơn Thương Vĩnh Ninh đi chăng nữa thì Diệp Viễn cũng không lo.
Thắng thua của Định Nam Thành không liên quan gì đến hắn.
Vừa rồi chỉ vì Tôn Vân Kính luôn chèn ép hắn nên hắn mới ra tay. Hiện tại đối phương đã câm miệng, Diệp Viễn cũng không còn hứng thú tiếp tục nữa.
Ai ngờ, Giang Lập dạo một vòng lại đi tới trước mặt Diệp Viễn cười nói: "Tiểu huynh đệ, có hứng thú lên đài chơi một chút không?”
Ồ!
Tất cả mọi người đều chấn động!
“Giang Lập đại sư lại đi khiêu chiến với một Thiên Dược Sư nhị phẩm!
"Không phải đang bắt nạt người khác sao?"
"Tất cả thiên đan nhị phẩm do Giang Lập đại sư luyện chế ra đều trên cửu phẩm rồi, thế thì còn so tài gì nữa?"
...
Tuy Diệp Viễn tràn đầy bí ẩn, nhưng đối với uy vọng của Giang Lập, hắn vẫn không đáng nhắc tới.
Sự đáng sợ của Giang Lập đã ăn sâu bén rễ vào suy nghĩ của và cơ thể của hắn.
Diệp Viễn có thể dạy dỗ người khác nhưng Giang Lập chính là người có thể thắng Thiên Dược Sư tứ phẩm đó!
“Không hứng thú!” Diệp Viễn từ chối thẳng thừng.
"Ha ha, xem ra tiểu huynh đệ chỉ biết nói mồm mà thôi, Giang mỗ đã đánh giá ngươi quá cao rồi." Giang Lập cười nhạt khiêu khích.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi không cần khích ta, ta không ứng chiến là vì ngươi không xứng để ta phải ra tay.”
Ồ!
Tất cả xôn xao!
Tên này quá kiêu ngạo!
Chắc hắn không biết Giang Lập là ai đúng không?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!