Lọc Truyện

Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên

- Nào, chúng ta cho lão Chu một tràng pháo tay nào.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi mỉm cười vỗ tay.

Thấy mọi người như vậy, mặc dù biết đây là Từ Khải Liễu cố ý, nhưng Chu Thế Dương vẫn không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng khi ông ta liếc nhìn xung quanh, không thấy có Giang Nguyên, trong lòng có chút hụt hẫng. Ông ta thật muốn tiểu tử kia vỗ tay cho mình.

Có chút không cam lòng, Chu Thế Dương làm như vô tình hỏi:

- Ồ, sao hôm nay không thấy Giang Nguyên?

- Giang Nguyên?

Mọi người sửng sốt nhìn nhau. Quả thật không thấy Giang Nguyên đến tham dự, chẳng lẽ tiểu tử kia còn đang bế quan? Nhưng linh khí phát ra từ chỗ bế quan đã tiêu tán, hơn nữa không phải có tin tức tiểu tử kia hôm nay xuất quan sao?

Mọi người có chut nghi ngờ nhìn La Thiên Minh.

La lão nhún vai, lắc đầu cười khổ:

Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết đâu. Nhưng cậu ấy chẳng qua chỉ là dự thính, tham gia thì tham gia, không tham gia, chúng ta cũng đâu cần quan tâm.

Chu Thế Dương có chút thất vọng, trầm giọng nói:

- Lần này họp, ngược lại có chút liên quan đến cậu ấy.

- Sao?

Nghe Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Nguyên, mọi người tò mò nhìn nhau, không biết tại sao Chu Thế Dương lại nhắc đến Giang Nguyên. Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Nguyên, hẳn không phải là chuyện tốt.

Ngay cả La Thiên Minh cũng căng thẳng, cau mày nhìn chằm chẳm Chu Thế Dương, không biết ông ta lại muốn gây ra chuyện gì nữa.

- Lần này tôi tổ chức cuộc họp lâm thời, nguyên nhân là muốn mọi người thương lượng một chút, sau khi đàm phán xong, hai bên sẽ trao đổi như thế nào.

Chu Thế Dương trầm giọng nói:

- Liên quan đến địa điểm và phương thức trao đổi, chúng ta cần đưa ra một chương trình đáng tin cậy, xác nhận phải có lợi cho chúng ta. Hơn nữa Huyết tộc cũng phải đồng ý.

- Vậy chuyện này có liên quan gì đến Giang Nguyên?

La Thiên Minh cau mày hỏi.

- Đương nhiên là có liên quan.

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng:

Trao đổi lần này, quan trọng nhất chính là nắp Tế Thế Đỉnh. Nếu là nắp Tế Thế Đỉnh, thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, Giang Nguyên cũng phải tham gia trao đổi, mới có thể xác nhận nắp đỉnh có còn nguyên vẹn hay không. Khi đó chúng ta mới yên tâm giao lại đám Huyết tộc kia.

Nói đến đây, Chu Thế Dương lại hừ lạnh một tiếng, nhìn La Thiên Minh, hỏi:

- Chẳng lẽ lão La ông có dị nghị gì với điều này sao?

Nghe Chu Thế Dương nói như vậy, La Thiên Minh chần chừ một chút rồi lắc đầu. Chu Thế Dương nói như vậy cũng có lý. Giang Nguyên phải đích thân đi, khi đó mới tránh không để xảy ra sơ sót.

Thấy La Thiên Minh không có ý kiến, Chu Thế Dương mới đắc ý cười lạnh:

- Nếu đã như vậy, vậy cho người gọi Giang Nguyên đến đây. Chúng ta cùng nhau thảo luận lại. Dẫu sao cũng có liên quan đến chi bảo trấn viện của chúng ta, không thể khinh thường được.

La Thiên Minh chần chừ một hồi, cũng không biết bây giờ Giang Nguyên đang bế quan hay không bế quan. Nếu đang bế quan, đương nhiên không thể quấy nhiễu. Nếu để xảy ra vấn đề, vậy thì phiền toái rồi.

- Tiểu tử này, khi không có chuyện thì thấy mặt. Khi cần thì lại không thấy đâu. Người đâu, đi gọi Giang Nguyên lập tức đến đây ngay.

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.

- Khoan đã.

La Thiên Minh giật mình, đang định lên tiếng, đột nhiên thấy sắc mặt Chu Thế Dương biến đổi. Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, La Thiên Minh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và các vị thành viên hội viện ủy đã đạt đến Thiên giai cũng biến sắc giống Chu Thế Dương, đồng loạt đứng dậy, nhìn về một hướng.

- Chuyện gì vậy?

Còn lại những thành viên còn chưa đạt đến Thiên giai thì trố mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận