"Mau đứng lên. Ông không cần quỳ lạy." Bạch Thu Thủy cười nói với Hồ Kinh Dương: “Về sau ông cũng không cần khách sáo, ông chính là vị cung chủ thứ tám của Cung Phù Dung."
Hồ Kinh Dương vô cùng cảm kích, lại gật gật đầu: “Ân tình của bảy vị cung chủ, Hồ Kinh Dương không thể nào báo đáp hết được."
Dứt lời, Hồ Kinh Dương lấy từ trong người ra một bình rượu hảo hạng: “Bảy vị cung chủ. Gần tôi tôi có nhiều thời gian nhãn rồi nên đã ủ một bình rượu bách hoa. Hôm nay tôi xin thỉnh các cung chủ thưởng thức. Coi như đây là cách để thể hiện tấm lòng cảm kích của tôi.”
Sau đó, Hồ Kinh Dương mở rượu. Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh bách hoa tràn ngập mùi rượu thơm nồng.
Nở nụ cười trên môi, Hồ Kinh Dương bước tới rót đầy ly rượu cho bảy vị tiên nữ.
Đúng vậy, quả thật là Hồ Kinh Dương biết làm rượu. Lúc trước ở phái Côn Luân, ông ta có đọc được một cuốn sách là “Côn Luân Tam Nhưỡng”. Quyển sách này dạy về cách ủ rượu.
Nghe nói tổ sư sáng lập ra phái Côn Luân rất thích uống rượu. Cho nên trong thư các của phái Côn Luân có thu thập rất nhiều sách về cách ủ rượu.
Bạch Thu Thủy lúc này mới cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Quả nhiên là rượu ngon."
Các tiên nữ khác cũng đều cầm ly rượu lên, cẩn thận nếm thử.
Vốn dĩ các tiên nữ cũng không uống rượu, nhưng không hiểu sao rượu lại rất thơm khiến các tiên nữ không kìm được mà nhấp một ngụm.
Hồ Kinh Dương đứng sang một bên, nhìn bảy tiên nữ, nở nụ cười: “Bảy vị cung chủ thấy mùi vị rượu của tôi thế nào?"
Trong khi nói, trong mắt ông ta hiện lên một ý cười xấu xa.
"Loại rượu này dư vị ngọt ngào..." Đôi môi đỏ mọng của Bạch Thu Thủy mở ra. Mới vừa nói nửa câu, đột nhiên lông mày cô ta cau lại. Cô ta chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra.
"Ha ha ha..." Sắc mặt Hồ Kinh Dương lộ ra một chút hả hê: “Cung chủ, có phải rượu quá mạnh, khiến cho cả người cô nhũn ra, ngay cả nội lực cũng không thể sử dụng không?”
Lúc này, sắc mặt Bạch Thu Thủy thay đổi. Cô ta nhìn về phía Hồ Kinh Dương với vẻ không thể tin nổi: “Hồ Kinh Dương, ông... ông đã bỏ thuốc vào rượu sao?"
Bạch Thu Thủy cảm thấy vừa sợ hãi, vừa tức giận. Đúng vậy, bây giờ cô ta cảm thấy mình vô cùng yếu đuối, đến mức không thể sử dụng chút sức lực nào.
Cùng lúc đó, sáu vị tiên nữ khác cũng đều nhìn chằm chằm vào Hồ Kinh Dương chặt chẽ, tràn đầy tức giận.
"Hồ Kinh Dương, ông dám làm chuyện này..."
"Cung Phù Dung đối xử với ông không tệ, vậy mà ông lại hạ độc chúng tôi?"
Đối xử không tệ?
Nụ cười trên mặt Hồ Kinh Dương ngày rõ ràng, nhưng trong mắt ông ta hiện lên sự oán hận vô tận: “Bạch Thu Thủy, lúc cô lấy đi binh khí của Côn Luân trong Liên đăng bảo khố, cô luôn mồm đáp ứng với tôi, nói rằng cô thiếu tôi một điều kiện. Dù điều kiện đó là gì thì cô cũng sẽ đáp ứng cho tôi. Nhưng sau khi phái Côn Luân bị diệt, tôi tới đây tìm cô, muốn cô giết ba anh em Lăng Thành. Nhưng kết quả thì sao? Trong ba anh em Lăng Thành, đã có ai chết chưa?”
Nói đến đây, Hồ Kinh Dương nắm chặt tay: “Phái Côn Luân của tôi đã bị phá hủy. Muốn phục hưng lại phái Côn Luân đúng là khó như lên trời. Tôi đã quyết định, tôi sẽ là chủ nhân của Cung Phù Dung. Cung Phù Dung sẽ đổi tên thành phái Côn Luân.”
"Ông..."
Nghe vậy, tiểu tiên nữ tức giận đến mức thân mình run lên: “Hồ Kinh Dương, đại tỷ của tôi đã đi khắp muôn ngàn sông núi, giúp ông tìm được cỏ Âm Dương Cửu Thiên để chữa trị tâm mạch. Vậy mà ông lấy oán trả ơn, đúng là đồ vô liêm sỉ.”
"Ha ha ha ha..." Hồ Kinh Dương lạnh lùng cười, nói: “Tiểu tiên nữ, cô nói sai rồi. Đây không phải là lấy oán trả ơn. Có một câu này rất đúng, “Vô độc bất trượng phu.” Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường thôi."
"Ông..." Nghe vậy, Bạch Thu Thủy tức giận đến run rẩy cả người. Không ngờ trên đời này có người vô liêm sỉ như vậy. Bạch Thu Thủy lạnh lùng nói: “Tất cả đệ tử nghe lệnh, bắt Hồ Kinh Dương cho ta."
"Rõ."
Khi giọng nói vừa rơi xuống, mười mấy nữ đệ tử xung quanh liền trực tiếp rút kiếm xông tới.
Nhưng mà Hồ Kinh Dương lại không có chút sợ hãi.
Ông ta vừa mới hồi phục tâm mạch, lại bắt đầu tu luyện U Minh đại pháp. Bây giờ ông ta đang rất cần tinh khí của phụ nữ để bổ sung nội lực.
Những nữ đệ tử của Cung Phù Dung này tự mình xông đến hiến mạng, ông ta cầu còn không được.
Đúng lúc này, Hồ Kinh Dương mở ra năm ngón tay, trực tiếp đáp xuống đầu của hai nữ đệ tử.
Trong phút chốc, hai nữ đệ tử run lên, còn chưa kịp phản ứng thì sức lực trong cơ thể nhanh chóng bị hút đi, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngã quỵ xuống đất.
Hồ Kinh Dương chế nhạo. U Minh Đại Pháp này quả thực là thần công. Hơn một năm nay ông ta không có tu luyện. Vốn tưởng rằng sau khi khôi phục tâm mạch, tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn bình thường rất nhiều. Nhưng không ngờ, sau khi hấp thu tinh khí hai cô gái này, ông ta liền cảm thấy nội lực bắt đầu lấp đầy đan điền.
"Bùm. Bùm. Bùm."
Những nữ đệ tử này còn chưa kịp phản ứng, thân hình Hồ Kinh Dương lại lao tới. Ông ta vung tay lên thêm mấy cái, có bảy tám nữ đệ tử trong nháy mắt đã bị hút sạch tinh khí.
Phải nói rằng, đây là những đệ tử tinh anh.
Nhìn thấy cảnh này, những nữ đệ tử còn lại không khỏi hít thở sâu một hơi, không dám tiến lên một bước.
“Những đệ tử còn lại, nghe cho rõ đây.” Ánh mắt Hồ Kinh Dương lạnh lùng nhìn xung quanh, “Ta không muốn giết các ngươi. Từ hôm nay, tất cả mọi người trong Cung Phù Dung phải phục tùng ta. Bằng không, ta sẽ khiến cho các người sống không được, chết cũng không xong."
Khi vừa dứt lời, Hồ Kinh Dương bước đến một bức tường và gõ nhẹ vào nó.
"Ầm ầm."
Vào lúc này, chỉ thấy bức tường này hiện ra một bức vách bí mật. Trên mặt tường này có một con dấu lớn.
Hồ Kinh Dương đã sống ở Cung Phù Dung được một năm. Ông ta biết rõ nơi đây như lòng bàn tay.
Có một bức vách bí mật trên bức tường này, ông ta đã phát hiện ra. Con dấu lớn trên bức vách bí mật này được gọi là Phù Dung Ấn. Ai nắm giữ đại ấn này sẽ là cung chủ của Cung Phù Dung.
Mối quan hệ của bảy vị tiên nữ rất tốt. Vì vậy, con dấu lớn này vẫn được cất giữ trong bức vách bí mật này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!